Chương 224:
Chương 224:Chương 224:
Có lễ con gái thực sự kết giao được một người bạn tốt rồi. Nếu là như vậy cũng là chuyện tốt. Thấy con gái nhà người ta gửi nhiều đồ như vậy đến, chắc là rất ngoan ngoãn. Con gái bà ấy ngây thơ, xúc động, nếu như có thể kết giao được một người bạn ngoan ngoãn cũng là chuyện tốt.
Ao Tử Sơn.
Sau khi Lưu Anh Vinh đi, đại đội vẫn rất yên bình, cho dù thôn dân có nghiêng về phía Khương Đại Phát, nhưng dù sao cũng là người ngoài, ai lại vì Khương Đại Phát mà đến ký túc xá thanh niên gây sự chứ. Đến buổi chiều thì không phải như thế.
Bà nội Khương và bà Khương vừa tỉnh lại đã lập tức chạy đến ký túc xá thanh niên.
"Thanh niên Vu cô ra đây, cầu xin cô đến đồn công an cầu xin giúp Đại Phát nhà chúng tôi."
"Thanh niên Vu, đây là tiền bồi thường của nhà chúng tôi, tổng cộng hai mươi chín đồng bảy hào bốn phân, là toàn bộ tiền của nhà chúng tôi, chúng tôi đưa hết cho cô, cầu xin cô giúp đỡ Đại Phát."
"Thanh niên Vu, nhà chúng tôi cũng chỉ có mình Đại Phát là trụ cột, em trai em gái nó vẫn còn nhỏ. Bây giờ nó ngồi tù, cả nhà chúng tôi phải làm sao đây?"
Người nhà họ Khương đến gây sự, buổi chiều những thôn dân không có việc gi làm cũng đến xem kịch.
Có người nói lời châm chọc: "Thanh niên Vụ, tôi thấy cô không sao, Đại Phát trước nay đều là đứa trẻ tốt, chắc gần đây suy nghĩ lệch lạc, cô đi cầu xin giúp nó đi."
"Đúng vậy, mọi người vẫn luôn tốt đẹp, sao thanh niên Vu vừa đến đã biến thành như vậy rồi?"
"Chắc không phải ở sau lưng thanh niên Vu làm gì đó chứ?"
"Thanh niên Vu..." Đột nhiên, bà Khương lấy ra một con dao: "Thanh niên Vu, con trai tôi hại cô, tôi đền mạng cho cô, tôi đền mạng cho cô..."
Vu Tiếu vẫn luôn ở trong phòng không mở cửa. Vì vậy cho dù cô có nghe thấy lời nói bên ngoài nhưng cũng không biết tình hình như nào. Đương nhiên cho dù có biết cô cũng sẽ không đi ra. Người như người nhà họ Khương, cô càng để ý bọn họ, bọn họ sẽ càng được nước lấn tới.
Vu Tiếu không đi ra, nhưng đám người Lâm Ái Dao lại ở bên ngoài, nhìn thấy bà Khương lấy dao ra, đám người Lâm Ái Dao bị dọa chết khiếp. Lâm Ái Dao vội vàng đập cửa: "Vu Tiếu cô mau ra đi, mẹ của Khương Đại Phát cầm dao kìa, đáng sợ quá... Vu Tiếu, cô mau ra đi..." Trước đây Lâm Ái Dao đều gọi cô là thanh niên Vu, hôm nay trực tiếp gọi cả tên lẫn họ rồi.
"Thanh niên Vu mau mở cửa, mẹ Khương Đại Phát đòi tự sát rồi." “Thanh niên Vu..."
Vu Tiếu thực sự không muốn mở cửa, nhưng Lâm Ái Dao cứ gọi mãi như vậy, huống hồ bên ngoài còn có người khác ở đó, cô còn cách nào nữa? Vu Tiếu chỉ đành mở cửa, nhìn đám người đứng trong sân, cô cảm thấy rất bất lực. Thực ra cái loại quy chụp này không chỉ thời đại này có, cho dù là thời hiện đại cũng có, nhưng đây là lần đầu tiên cô gặp phải.
Vừa thấy Vu Tiếu đi ra, bà Khương đã lập tức tiến lên: "Thanh niên Vu, cầu xin cô cứu Đại Phát với, Đại Phát hại cô, tôi đền mạng cho cô, cầu xin cô..." LỜi nói của bà ta vô cùng kích động, vừa kích động đã quơ dao lung tung, dọa Vu Tiếu lùi về sau mấy bước.
"Bà đừng qua đây." Vu Tiếu kêu to: "Bà cầu xin tôi có tác dụng gì? Phán quyết đâu phải chuyện tôi có thể làm chủ, là cảnh sát, là chính phủ, là pháp luật quốc gia quy định, bà cầu xin tôi không bằng đi thăm Khương Đại Phát đi. Bảo anh ta cố gắng thể hiện, có lẽ biểu hiện tốt thì có thể được giảm nhẹ hình phạt." Thực tế thì, cô không hề hi vọng Khương Đại Phát có thể được ra tù sớm, nhưng cô nhìn dáng vẻ của bà Khương, không thể kích thích bà ta được.
Bà Khương ngây người: "Ngồi tù còn có thể được giảm nhẹ hình phạt hả?"
Vu Tiếu nói: "Có thể được giảm nhẹ hình phạt, phạm nhân phạm tội ngồi tù, chỉ cần biểu hiện tốt là có thể giảm hình phạt." Cô không biết có thể giảm nhẹ hình phạt hay không, dù sao thế giới hiện thực có thể. Nhưng pháp luật của thế giới, của niên đại này cô không hiểu, không biết có thể giảm nhẹ hình phạt hay không. Nhưng cô vẫn phải nói như vậy.