Chương 24:
Chương 24:Chương 24:
Vu Tiếu nói: "Không sao, tôi có thể theo chú đến ngân hàng rút tiền, một tay giao tiền một tay giao giấy đảm bảo."
Trương Hạ lạnh lùng nhìn Vu Tiếu rồi lại nói một lần nữa: "Đúng là coi thường mày quá." Không ngờ ông ta lại thua một vố đau ở chỗ nha đầu này.
Ba người bàn bạc xong, viết giấy đảm bảo rồi mới đi ra.
Đám người bà nội Vu vẫn luôn nhìn chằm chằm cửa phòng, thấy bọn họ đi ra, mặc dù tò mò chuyện bọn họ nói những không hề hỏi. Bà nội Vu quan tâm nhìn Vu Tiếu.
Vu Tiếu đi đến bên cạnh bà nội Vu: "Bà nội, chúng cháu bàn xong rồi, làm theo yêu cầu của bà, cháu lại viết cho bọn họ một bức thư đảm bảo, bảo đảm sau này sẽ thay Trương Na xuống nông thôn và cầm phần bù đắp của bọn họ."
Bà nội Vu từ tối qua đã biết Vu Tiếu có ý kiến riêng của mình, bà thấy cháu gái cũng không phải người mềm yếu, cũng không biết vì sao tám năm qua lại bị bắt nạt. Nhưng bà cũng không nghĩ nữa, dù sao cũng đã qua rồi, có lẽ là do cháu gái bà không nỡ rời xa mẹ ruột của nó đi: "Vậy được rồi, nếu mọi người đã bàn bạc xong là được rồi."
Lúc người nhà họ Vu nói chuyện với Trương Hạ và Dư Phương thì Trương Vĩ Quốc và Trương Na đều đã tỉnh dậy. Nhưng bên ngoài nhiều người, bọn họ không dám đi ra, còn về Trương Hoa Binh thì vẫn chưa tỉnh.
Trương Hạ: "Vậy đi thôi, Du Phương đưa Vu Tiếu đi ngân hàng rút tiền, tôi đi mượn phiếu." Đến một ánh mắt cũng không cho người nhà họ Vu, dù sao cũng đã xé rách mặt rồi.
Vu Tiếu nói: "Tôi phải thu thập hành lý, mẹ đưa chứng nhận liệt sĩ của cha cho tôi."
Dư Phương chẳng hề muốn đưa chứng nhận liệt sĩ ra, năm đó bởi vì Vu Tiếu vẫn chưa trưởng thành lại đi theo bà ta, vì vậy chứng nhận liệt sĩ mới rơi vào tay bà ta. Phải biết rằng có chứng nhận liệt sĩ, chứng minh mình là người nhà liệt sĩ, có lúc cũng là một loại bảo đảm. Nhưng mà bây giờ bà ta thực sự không giữ được rồi: "Mày đợi đấy, tao đi lấy." Bà ta định lấy cớ mất rồi, không tìm thấy, nhưng kẻ ngốc cũng biết không đáng tin.
Vu Tiếu cười: "Cảm ơn mẹ, tôi đi thu dọn hành lý đây." Nói xong cô đi vào phòng của cô và Trương Na.
Trong phòng, Trương Na đã ăn mặc gọn gàng nhưng cô ta không dám đi ra, vì vậy ngồi bên giường. Cô ta nhìn thấy Vu Tiếu đi vào liền trừng mắt nhìn Vu Tiếu, ánh mắt đó giống như muốn giết người. Rõ ràng, cô ta cũng nghe thấy cuộc nói chuyện ở bên ngoài, biết được nhà họ Trương phải bù đắp cho Vu Tiếu, cô ta không phục.
Nhưng không phục thì còn có cách nào nữa? Vu Tiếu không thèm quan tâm đến cô ta. Bi kịch của nguyên chủ không thể trách người nhà họ Trương, người duy nhất phải chịu trách nhiệm chính là người mẹ ruột Dư Phương. Người mẹ ruột Dư Phương đối xử hà khắc với nguyên chủ, người nhà họ Trương sẽ đối xử tốt với nguyên chủ chắc?
Vu Tiếu dọn dẹp lại quần áo, những giấy tờ liên quan đến cấp ba của nguyên chủ sau đó thu dọn chăn ở dưới đất nhét vào trong bao tải. Thời đại này vải bông không dễ mua, hơn nữa sắp đến mùa đông rồi, vì vậy Vu Tiếu không nỡ vứt lại cái chăn này, cho dù nó không dày lắm.
Kể ra thì lần này có thể mang cả chăn đi cũng may nhờ có Trương Na.
Nguyên chủ và Trương Na ở cùng một phòng, bởi vì Trương Na không muốn ngủ cùng một giường với nguyên chủ, vì vây nguyên chủ ngủ dưới đất, dưới đất phủ một lớp đệm rồi ngủ. Bây giờ là tháng mười nên đã lấy chăn ra đắp rồi. Nếu như đổi thành ngủ cùng một giường cô cũng ngại cầm chăn đi.