Chương 308:
Chương 308:Chương 308:
Tài xế nhấc xe đạp lên đặt vào thùng xe, sau đó hỏi Vu Tiếu: "Đồng chí có muốn ngồi ở phía trước không?" Buồng lái của chiếc xe này có hai chỗ ngồi. Vu Tiếu không biết lúc loại xe có buồng lái hai chỗ ngồi này mới được sản xuất vào năm 1965. năm đó cả nước chỉ sản xuất hơn sáu trăm chiếc, nhưng giờ đã là năm 1969 nên số lượng xe tự nhiên cũng nhiều hơn.
Vu Tiếu nói: "Không cần đâu, tôi ngồi ở phía sau được rồi." Tuy cô tin tài xế không phải người xấu, nhưng vẫn không thể không đề phòng, ngồi sau để có thể chạy bất cứ lúc nào nếu như gặp chuyện.
Dường như tài xế cũng hiểu suy nghĩ của Vu Tiếu nên không nói nhiều.
Dọc đường đi khá là yên tĩnh, tài xế ngồi trong buồng lái, Vu Tiếu ngồi ở khoang sau, hai người dù muốn nói chuyện cũng không biết phải nói gì. Bốn mươi phút sau, xe đến huyện lị Bắc Cảng.
Vu Tiếu: "Cảm ơn đồng chí, đây là phí xăng dầu." Vu Tiếu lấy ra một đồng. Tất nhiên quãng đường này không đến một đồng phí xăng dầu, nhưng Vu Tiếu không thiếu tiền, cô chỉ thấy rất biết ơn vì sự giúp đỡ của tài xế.
Tài xế nói: "Không cần đâu, đây là vì dân phục vụ, tạm biệt đồng chí." Thuận đường cho người ta quá giang mà thôi, tài xế không nghĩ đến chuyện sẽ thu tiền và cũng không thu tiền, sau đó nhanh chóng lên xe.
"Đồng chí.." Vu Tiếu chạy đến bên cửa xe và nói: "Đồng chí tên là gì? Nếu cần mua hải sản, tôi có thể trực tiếp đến nhà máy hải sản tìm anh không?"
"Tôi tên là Hướng Văn Cường." Tài xế cũng rất thẳng thắn: "Cô có thể đến nhà máy tìm tôi, nhưng muốn hải sản ngon thì e là không được, phần lớn đều là đồ thừa lại, kích thước khá nhỏ hoặc là có khiếm khuyết, được cái đều rất tươi."
Vu Tiếu nghe vậy thì hiểu ý anh ta, cô hỏi: "Vậy các anh có làm ăn với tiệm cơm quốc doanh không?”
Hướng Văn Cường trả lời: "Có, nhưng tôi không phải là người phụ trách giao hàng cho tiệm cơm quốc doanh, bởi vì có xe nên tôi phụ trách vận chuyển hàng hóa đến các huyện thành khác." Nhắc đến xe, giọng của Hướng Văn Cường tràn đầy cảm giác tự hào. Ở thời đại này, tài xế đúng là một vị trí rất đáng để tự hào.
Vu Tiếu nói: "Cảm ơn đồng chí, tạm biệt." Cô nói xong thì ném một đồng vào trong xe, sau đó nghênh ngang rời đi.
"Đồng chí.. đồng chí.." Hướng Văn Cường thấy Vu Tiếu đạp xe đi mất thì có chút dd khóc dở cười. Nhưng tiền thì vẫn thu, một đồng này tất nhiên sẽ là khoản thu nhập thêm của anh ta.
Vu Tiếu nhìn thời gian, đã sắp mười giờ hai mươi phút rồi, xe hậu cần của bộ đội khởi hành lúc mười một giờ, còn bốn mươi phút nữa. Vì vậy cô lập tức đến tiệm cơm quốc doanh làm cho xong thủ tục.
Bởi vì lần đầu tiên đến tìm Triệu Nguyệt Nguyệt đã gặp qua chủ nhiệm, cũng đã bàn bạc đâu vào đấy, cho nên quá trình hoàn tất thủ tục diễn ra rất nhanh. Sau khi hoàn thành thủ tục nhậm chức, Vu Tiếu trò chuyện với chủ nhiệm một lát, mười giờ bốn mươi phút, cô vội vàng đạp xe về phía chợ rau.
Bà Kha vẫn luôn nhìn về phía đường lớn, thấy con dâu mãi vẫn chưa đến, bà rất lo lắng. Tuy bà cảm thấy với tốc độ đạp xe của con dâu thì không thể nào tới kịp. Chỉ là: "Ấy? Tiếu Tiếu... Tiếu Tiếu... Bà Kha chợt hô lớn.
Bà Kha bỗng nhiên hét lớn lên dọa cho mọi người trên xe nhảy dựng. Sắp mười một giờ rồi, phần lớn người đi xe hậu cần đều đã đến, mọi người chỉ còn chờ binh lính khởi động xe nữa thôi. Lúc này, bà Kha đột nhiên hét lớn có thể không khiến người khác giật mình sao?
Vu Tiếu thở hồng hộc: "Mẹ, rốt cuộc con cũng đuổi kịp rồi."
Binh lính từ trên xe nhảy xuống, giúp Vu Tiếu khiêng xe đạp lên, trực tiếp đặt xe đạp nằm đè trên đống rau, dù sao rau có bị đè hư thì vẫn ăn được.
Vu Tiếu trèo lên thùng xe và nói: "Thật sự mệt chết con rồi."
Trương Vân Đóa: "Tiếu Tiếu, cô nhanh thật đấy, lái xe còn phải cần một tiếng, cô đạp xe cũng nhanh quá đi!”
Vu Tiếu giải thích: "Tôi chỉ gặp may thôi, trên đường gặp xe chở hàng của nhà máy hải sản Bắc Cảng..." Vu Tiếu kể hết chuyện đã trải qua một lần.
Bà Kha nghe xong cũng thầm than cô may mắn.