Chương 327:
Chương 327:Chương 327:
Vu Tiếu chọn cá xong thì hỏi Chương Tiểu Phân: "Chị Chương, nếu lát nữa còn thừa lại, em có thể mua thêm nửa ký nữa không?"
Chương Tiểu Phân nói: "Không bao giờ còn thừa đâu." Còn thừa chắc chắn sẽ có người mang đi.
Vu Tiếu hiểu, cô nở một nụ cười, nửa ký cá năm hào, sau khi Vu Tiếu thanh toán tiền thì để vào nơi quy định.
Chỉ một lát sau, chủ nhiệm đã đến đây. Chủ nhiệm họ Bành, chủ nhiệm Bành nói với Vu Tiếu: "Đây là chìa khoá của văn phòng, sau này, chuyện mở cửa sẽ giao cho Tiểu Vu cháu phụ trách."
Vu Tiếu nhận lấy chìa khoá: "Vâng, chủ nhiệm, ngài yên tâm."
Chủ nhiệm Bành gật đầu: "Về phần công tác của Tiểu Triệu, hai người đã trao đổi với nhau chưa?"
Vu Tiếu: "Chưa trao đổi cụ thể, nhưng mà chị Triệu đã ghi lại tất cả những việc phải làm, chị ấy nói cháu chỉ cần xem lại bản ghi chép đó là được ạ."
Chủ nhiệm Bành gật đầu: "Tiểu Triệu làm việc lúc nào cũng rất chu đáo, cô ấy nói làm như thế nào thì cứ làm như vậy nhé. Bác phải đi công tác một chuyến, nếu có chuyện gì thì tự mình giải quyết, nếu chuyện lớn không quyết được thì đợi bác về lại nói, hai ngày sau bác sẽ về. "
Vu Tiếu: "Vâng." Chủ nhiệm Banh vội vàng rời khỏi, Vu Tiếu không có việc gì làm nên đi xem lại bản ghi chép nội dung công tác mà Triệu Nguyệt Nguyệt đưa cho cô. Thực ra công việc của cô ở tiệm cơm quốc doanh chính là trợ lý của chủ nhiệm, nội dung công việc chính tương đối phức tạp, nhưng mà chủ yếu đều là chuyện mua đồ. Tất nhiên, chuyện mua đồ không cần trợ lý phụ trách, đầu bếp chính sẽ phụ trách chuyện này. Nhưng mà sau khi đầu bếp chính mua đồ, cần chủ nhiệm phê duyệt, mà trước khi chủ nhiệm phê duyệt, trợ lý cần kiểm tra.
Tổng thể thì công việc này vẫn khá thoải mái.
Thời đại này chưa có máy tính, mọi thứ đều được ghi chép lại bằng tay, Triệu Nguyệt Nguyệt làm việc rất cẩn thận, cũng rất rõ ràng. Vu Tiếu không có việc gì để làm, cả buổi sáng chỉ ngồi đọc sổ ghi chép của Triệu Nguyệt Nguyệt.
Cốc cốc cốc...
Xem một hồi, Vu Tiếu nghe thấy có người gõ cửa, cô đi ra ngoài thì thấy là nhân viên rửa thức ăn, thím Miêu.
"Thím Miêu, thím tìm ai vậy ạ? Chủ nhiệm đi công tác ở nội thành, phải hai ngày nữa mới trở về." Vụ Tiếu nói.
Thím Miêu cười: "Trợ lý Vu, tôi không tìm chủ nhiệm, tôi tìm cô, lúc sáng tôi nghe thấy cô muốn mua thêm nửa ký hải sản, đúng không?"
Vu Tiếu nghe vậy, nói: "Đúng vậy đúng vậy, còn có thể mua nữa a?"
Thím Miêu lắc đầu: "Phúc lợi của mỗi người chỉ có nửa ký, cho dù còn thừa cũng không được mua. Nhưng mà, tôi có phúc lợi này, tôi có thể mua giúp cô."
Vu Tiếu cũng không phải trẻ con, tất nhiên là nghe hiểu ý của đối phương: "Vậy thím Miêu cần cháu phải làm gì sao?"
Thím Miêu cũng không lằng nhằng, trực tiếp nói thẳng: "Trợ lý Vu có phiếu không? Phiếu vải, phiếu đường, phiếu thịt đều được. Nếu không có phiếu, vậy thêm hai hào, tôi sẽ bán trao tay cho cô, trợ lý Vu thấy thế nào?"
Vu Tiếu nghe bà nói, thím Miêu này đầu cơ trục lợi trực tiếp như vậy, chẳng lẽ không sợ sao?
Giống như đoán được suy nghĩ của cô, thím Miêu cười nói: "Trợ lý Tiểu Vu, từ trước đến giờ, chỗ này của chúng ta đều như vậy. Trước đây, phần của tôi đều đưa cho trợ lý Triệu, bây giờ trợ lý Triệu đã đi rôi, cho nên tôi tới hỏi trợ lý Vu một chút, nếu như cô không cần, vậy tôi sẽ chuyển cho người khác." Ý là ai cũng như vậy, cho nên không có vấn đề gì.
Thật ra, chuyện này cũng không tính là đầu cơ.
Không chỉ ở đây, mà ở các nhà máy hoặc đơn vị khác cũng vậy, có rất nhiều người âm thầm chuyển nhượng phúc lợi của mình cho người khác.
Vu Tiếu nói: "Vậy cháu cảm ơn thím Miêu, vừa rồi cháu thấy hải sản có tôm, cháu muốn mua nửa ký tôm, vậy cháu phải đưa cho thím bao nhiêu tiền? Cháu không có phiếu, đưa tiền mặt nhé."
Thím Miêu thấy Vu Tiếu rõ ràng như vậy, bà cũng nói thẳng: "Tôm là năm hào, cộng thêm hai hào tiền chuyển nhượng, tổng cộng là bảy hào."
Vu Tiếu lấy ra bảy hào đưa cho thím Miêu: "Cảm ơn thím Miêu."