Chương 33:
Chương 33:Chương 33:
Thím ba Vu nhìn bóng lưng của bọn họ cười nói: "Dù sao cũng là chị em ruột, hôm qua Tiếu Tiếu mới đến mà bọn chúng đã thân nhau rồi." Đương nhiên, việc Vu Tiếu cho con gái hai viên kẹo hoa quả, cô bé cũng đã nói với bà rồi.
Bác gái Vu nghe xong liền biết lời này của em dâu ba là nói cho hai người già nghe, bà ấy cũng không rớt lại phía sau: "Đúng vậy, dù sao cũng là chị em ruột." Bà ấy quay đầu nói với hai đứa con trai: "Hướng Vinh, Hướng Đảng, hai đứa cũng phải yêu thương Tiếu Tiếu, đừng để người khác bắt nạt emấy"
Vu Hướng Vinh, Vu Hướng Đảng: "Con biết rồi."
Thím ba Vu nhìn chị dâu lớn một cái. Mặc dù cha mẹ nhà họ Vu cực kỳ công bằng, mọi người sống cũng rất hòa thuận, nhưng giữa chị em dâu với nhau sau lưng vẫn có sự so sánh. Bọn họ đều biết rằng, cho dù Vu Tiếu tám năm rồi không về, Vu Tiếu vẫn là con gái ruột của chú hai (anh hai), người sống không thể nào so với người đã chết, vì vậy trong lòng ông bà nội Vu, Vu Tiếu đặc biệt hơn. Bọn họ muốn được điều tốt từ phía cha mẹ thì đương nhiên phải nói những lời như vậy, người già mà, thích nhất nghe những lời này.
Ước chừng khoảng nửa tiếng, Vu Tiếu và Vu Mạt Lị trở về, hai chị em cùng đi giặt vỏ chăn, tốc độ rất nhanh. Phơi xong vỏ chăn, Vu Tiếu đeo cặp sách đầy miếng vá lên: "Bà nội, cháu và Mạt Lị đi Cung Tiêu Xã đây, bà có thứ gì muốn cháu mua không ạ?"
Bà nội Vu: "Không có thứ gì cả, hai đứa về sớm, đừng có ham chơi ở bên ngoài."
Vu Mạt Li "Cháu biết rồi ạ."
Thời tiết sau buổi trưa của tháng mười rất dễ chịu, hôm nay vẫn còn hơi nóng nhưng không nắng gắt, lúc có gió thổi qua vẫn rất mát mẻ. Ở nông thôn nhiều cây, vì vậy mỗi một lần gió thổi qua đều cực kỳ dễ chịu.
Vu Mạt Lị đi trước dẫn đường, cô bé vừa đi vừa nhảy nhót, rất hoạt bát. Vu Tiếu đi theo đằng sau, vừa đi vừa nói chuyện với hệ thống nguyên chủ.
Vu Tiếu: "Nguyên chủ, ngoài việc bảo vệ tốt cho Châu Mật Hồng lúc xuống nông thôn, thì những việc khác tôi được tự do đúng không?"
Hệ thống nguyên chủ: "Ừ, những việc khác đều được tự do." Tính cách của cô ấy vốn thật thà, nào dám xin Vu Tiếu làm những việc khác.
Vu Tiếu nghe vậy nụ cười trên mặt càng tươi hơn: "Vậy tốt quá, cái gì mà thi đại học, lập nghiệp tôi đều không có hứng thú, tôi chỉ muốn làm một con sâu gạo an phận chờ chết mà thôi." Cô rất hài lòng với thân phận phú nhị đại vô dụng trước đây của bản thân, vì vậy bây giờ đến thế giới trong sách này, cô cũng chẳng hề muốn nhân cơ hội lập nghiệp gì cả. Đơn giản mà nói, cô không có tham vọng nghề nghiệp, cũng không có chí tiến thủ: "Nguyên chủ, sau này tôi định kiếm chút tiền mua may căn nhà, mua mấy bộ tem, làm một bà chủ nhà, thuê một bảo mẫu, ở nhà làm một con sâu gạo nhàn rỗi, ngày ngày đọc tiểu thuyết. Đợi đến khi chết đi ở thế giới này, cô đưa tôi trở về với thế giới trước đây đi."
Hệ thống nguyên chủ nghe xong sự sắp xếp của cô, không nhịn được muốn cười, cô ấy cảm thấy cuộc sống đơn giản của Vu Tiếu cũng rất tốt: "Vu Tiếu, đợi sau khi cô chết già ở thế giới này, nếu điểm tích lũy của tôi đủ rồi, tôi sẽ dùng điểm tích lũy đưa cô trở về. Nếu điểm tích lũy của tôi không đủ, tôi sẽ thu linh hồn của cô lại, đợi điểm tích lũy đủ sẽ đưa cô trở về. Nhưng mà đối với cô mà nói, chỉ là ngủ một giấc mà thôi, sẽ không có ảnh hưởng gì”