Chương 330:
Chương 330:Chương 330:
Vu Tiếu: "Hôm nay có măng tây à?" Cô rất thích ăn măng tây, xào hay làm rau trộn đều thích.
Kha Cảnh Dương: "Em thích sao? Nếu em thích, lần sau căng tin mà có, anh lại mua, hôm nay hơi muộn, bánh bao cũng sắp nguội rồi."
Vu Tiếu: "Cám ơn nhé." Vu Tiếu bóc một con tôm, bỏ đi sợi chỉ đen, rồi chấm một chút tương dầu: "Lâu rồi không ăn tôm, hương vị thật là thơm." Mặc dù tôm hôm nay là chết, nhưng mà cũng coi như món mới.
Kha Cảnh Dương gắp một đũa cá: "Canh cá dưa chua này ngon lắm, còn rất tươi, không khác mẹ của anh nấu là mấy."
Vu Tiếu nói: "Đây gọi là danh sư xuất cao đồ*, đều học từ mẹ của anh đó. Nghe đồng nghiệp ở tiệm cơm quốc doanh nói, mỗi tuần bọn họ đều được mua hải sản một lần."
(*Danh sư xuất cao đồ: Thầy giỏi chắc chắn có trò hay. )
"Vậy rất tốt, phúc lợi của tiệm cơm quốc doanh rất tốt." Kha Cảnh Dương nghĩ, vậy có phải tuần nào anh cũng được ăn hải sản không?
Ai... Vu Tiếu thở dài một tiếng: "Cũng không biết có thể ăn đến bao giờ, nghe nói tiệm cơm quốc doanh của chúng em làm ăn không tốt, sẽ bị hủy bỏ. Nếu hủy bỏ tiệm cơm quốc doanh, cũng không biết sẽ như thế nào nữa."
Kha Cảnh Dương nghe vậy, có chút ngạc nhiên: "Còn có chuyện này sao?"
Vu Tiếu gật đầu: "Hôm nay em nghe nhân sự và kế toán nói như vậy. Kha Cảnh Dương, theo anh, trước khi đổi công việc, Triệu Nguyệt Nguyệt và Hàn Tiểu Tinh có biết chuyện này không? Nếu bọn họ biết, vì sao lại lừa em như vậy?"
Kha Cảnh Dương không bình luận chuyện này, bởi vì biết hay không đều không quan trọng. Nhưng mà: "Bất luận chuyện này là thật hay giả, theo anh, em tạm thời không cần lo lắng chuyện này, cứ yên tâm đi làm. Nếu là giả, vậy thì rất tốt. Nếu là thật, chờ tiệm cơm quốc doanh bị hủy thì tính tiếp, đến lúc đó em cứ yên tâm ở đây là được, bên phía Triệu Nguyệt Nguyệt, tất nhiên cũng phải cho em một lời giải thích."
Vu Tiếu thấy anh nói cũng đúng, bây giờ nghĩ nhiều cũng không có tác dụng, dù sao kết cục của tiệm cơm quốc doanh vẫn chưa định: "Đúng rồi, ngày mai, sau khi tan tâm, em sẽ mua luôn đồ ăn chín ở tiệm cơm, trở về mới nấu như hôm nay quá muộn. Em sẽ mua món em thích ở tiệm cơm, anh cũng mua một món anh thích ở căng tin. Anh thấy được không?"
Kha Cảnh Dương: "Được. Đúng rồi, đưa cho em cái này." Nói xong, anh đi vào phòng, lúc đi ra, trên tay cầm một quyển sổ tiết kiệm: "Đây là tiền tiết kiệm còn lại, còn có bảy trăm, cho em." Vu Tiếu nghe vậy, lập tức nhớ tới những lời của mình trước khi hợp tác kết hôn, cô cười nói: "Lúc đó nói đùa thôi, anh không cần đưa sổ tiết kiệm cho em. Nhưng mà, thật ra em có một ý tưởng."
Kha Cảnh Dương nhướng mày: "Ý tưởng gì?"
Vu Tiếu nói: "Anh gửi tiền vào ngân hàng là vì phòng các trường hợp khẩn cấp, anh gửi tiền về cho cha mẹ của anh là vì muốn bọn họ ăn ngon mặc đẹp, có đúng không?”
Kha Cảnh Dương gật đầu: "Đúng vậy, em có đề nghị gì?"
Vu Tiếu nói: "Anh vẫn gửi tiết kiệm phòng trường hợp khẩn cấp như cũ, nhưng phần tiền gửi về cho cha mẹ của anh thì không gửi nữa, mà dùng để mua sữa bột để bọn họ bồi bổ thân thể. Anh cho bọn họ tiền, bọn họ cũng không lỡ tiêu, luôn muốn tiết kiệm để lại cho anh, như vậy anh trực tiếp mua đồ gì đó gửi về thì tốt hơn. Anh mua đồ gửi về, bọn họ lo lắng chúng bị hỏng, nhất định sẽ ăn."
Kha Cảnh Dương nghe vậy, lập tức nói với Vu Tiếu: "Đồng chí Vu Tiếu, sau này nhà chúng ta sẽ để em làm chủ gia đình. Bắt đầu từ tháng này trở đi, anh sẽ đưa tiền cho em bảo quản." Nói xong, anh nhét sổ tiết kiệm vào tay Vu Tiếu: "Nhưng mà, dù sao cha mẹ cũng là trách nhiệm của anh, cũng không thể để em lo lắng, như vậy đi, mỗi tháng anh sẽ đưa cho em năm đồng phí vất vả, được không?"
Vu Tiếu nói: "Không cần đâu, em đã nhận xe đạp và đồng hồ của anh, có thể coi như mười năm phí vất vả, nếu anh muốn trả phí vất vả, vậy chờ sau mười năm nữa lại nói." Mười năm sau, có khi bọn họ đã ly hôn rồi.