Chương 347:
Chương 347:Chương 347:
Vu Tiếu thấy người đi ngang qua đều ngừng lại, có rất nhiều người nhìn về phía bọn họ, vì thế cầm lấy loa nói: "Các vị khách quý đi ngang qua, xin chào mọi người. Để cảm ơn mọi người đã ủng hộ, từ ngày hôm nay trở đi, tiệm cơm quốc doanh đặc biệt đưa ra chính sách vì nhân dân phục vụ. Mỗi ngày sẽ bán ra năm mươi suất ăn, mỗi suất ăn sẽ có một món chay bà một món mặn, giá cả chỉ từ hai hào đến năm hào. Hai món hôm nay là thịt kho đậu và cải trắng xào, một suất có giá là hai hào năm xu. Các bạn chưa từng ăn ở tiệm cơm quốc doanh đừng bỏ lỡ."
Người ở thời đại này, đồ ăn của rất nhiều gia đình đều là không có dầu mỡ. Ngay cả người thành phố, mỗi tháng cũng chỉ có hai lạng rưỡi đến nửa ký dầu mỡ, gia đình đông người, sao có thể đủ ăn. Suất ăn của tiệm cơm quốc doanh có giá hai hào, chưa kể đến thức ăn, chỉ lượng dầu thôi cũng đủ, cho nên mọi người nghe giá xong đều động tâm.
Nước thịt kho đậu ánh lên màu mỡ, ngay cả cải trắng nhìn cũng ngon hơn ở nhà xào. Có một vài người cảm thấy miệng đã chảy nước miếng, vô thức nuốt một cái. Không thể không nói, chỉ cần bốn chữ tiệm cơm quốc doanh cũng đã đủ hấp dẫn người khác, huống chỉ suất ăn chỉ có hai hào.
"Thật sự là hai hào năm xu một phần sao?" Có người hỏi. Vu Tiếu gật đầu: "Tất nhiên là đúng rồi, bây giờ quý khách trả tiền, tôi sẽ đưa cho ngài một suất, nhưng mà suất ăn của chúng tôi sẽ không bao gồm cơm."
Cho dù không bao gồm cơm thì giá này vẫn rẻ. Ngày thưởng tới tiệm cơm quốc doanh, hai hào năm xu sợ là còn chưa đủ một suất đậu phụ.
"Cho tôi một suất."
"Tôi cũng muốn một suất, tôi có hộp cơm, có thể mang về không?"
"Tôi nữa."
Mọi người bắt đầu muốn mua.
Vu Tiếu nói: "Phiên mọi người xếp hàng, mười một giờ mười lăm phút, chúng tôi bắt đầu buôn bán."
"Tôi đi xếp hàng."
"Tôi cũng xếp hàng."
"Ngày mai còn không?”
"Đúng rồi đó, ngày mai còn có thể ăn không?"
Vu Tiếu: "Mỗi ngày đều có năm mươi suất, giá cả mỗi ngày sẽ khác nhau, nhưng mà sẽ không chênh lệch quá nhiều, có thể sẽ rẻ hơn hôm nay, cũng có thể đắt hơn hôm nay một hoặc hai hào. Đến lúc đó mọi người có thể đến xem thử."
Sắp đến mười một giờ mười lăm phút, có một vài người đến tiệm cơm quốc doanh ăn cơm, nhìn thấy đội ngũ xếp hàng dài ngoài cửa, tò mò hỏi. "Anh này, tiệm cơm quốc doanh đang làm gì vậy? Sao lại có nhiều người đứng xếp hàng thế?"
"Đúng vậy, tại sao hôm nay lại có nhiều người xếp hàng như vậy? Trước đây chưa từng thấy."
"Đây có phải là chiêu trò quảng cáo không?"
"Có phải chiêu trò hay không thì cứ chờ một chút là biết."
"Vì sao tiệm cơm quốc doanh lại bán rẻ như vậy?"
"Ai biết chứ, chờ đi."
Vừa đến mười một giờ mười lăm phút, những người xếp hàng bắt đầu mua suất ăn, mỗi người mua một suất, có người đóng gói mang về, có người trực tiếp ăn ở tiệm cơm. Ăn tiệm cơm, Vu Tiếu lấy ra một cái khay, một nửa để thịt kho, một nửa để cải trắng xào, sau đó khách hàng lại đi vào trong mua cơm.
Năm mươi suất ăn nhanh chóng bán hết.
Ngày hôm nay, tiệm cơm quốc doanh đông khách hơn trước rất nhiều. Chỉ cần là khách hàng mua suất ăn thì hầu như đều ăn ở tiệm cơm quốc doanh, bọn họ mua thức ăn, sau đó còn mua cơm ở bên trong. Người không có phiếu gạo thì mua mang về.
Hoạt động suất ăn lần này kéo được rất nhiều khách, cho nên đến giữa trưa, tất cả mọi người đều khá bận rộn. Nhân viên tiệm cơm đều chờ hết bận mới đi ăn cơm. Sau khi mọi người ăn cơm xong, tất cả ngôi xuống bàn luận chuyện hôm nay.
Chủ nhiệm Bành hào hứng nói: "Hiệu quả bán thức ăn theo suất này thật là tốt, năm mươi suất ăn, chúng ta có thể lãi được bảy, tám đồng. Không ngờ hiệu quả của bán thức ăn theo suất lại cao như vậy." Mặc dù bảy, tám đồng tiền lãi là ít, nhưng mà vẫn là tiền lãi, không tính ông ấy thì số tiền này cũng đủ để trả lương cho mọi người trong một ngày.
Đầu bếp Tô: "Chủ nhiệm, nếu tiền lãi của suất ăn ổn như vậy, chúng ta có cần tăng thêm số lượng không?"
Chủ nhiệm Bành suy nghĩ, không trả lời ngay lập tức.