Chương 365:
Chương 365:Chương 365:
Kha Cảnh Dương: "Được. Đúng rồi, trưa nay đã phát tiền lương, lát nữa anh sẽ đưa cho em."
Vu Tiếu: "Vậy khi nào đi qua nội thành, em sẽ đi trung tâm thương mại mua hai hộp sữa bột, một hộp cho ông bà, một hộp cho cha mẹ."
Kha Cảnh Dương mím môi: "Mua ba hộp đi, em cũng thích uống, phiếu sữa bột của anh đổi hết rồi, dùng phiếu công nghiệp đổi đi, gần đây chúng ta cũng không dùng đến phiếu công nghiệp."
Vu Tiếu không ngờ anh sẽ nghĩ đến mình. Trái tim của cô đập liên hồi: "Được." Giọng nói nhẹ nhàng, nhưng mà ngữ điệu trong sáng, vừa nghe là biết tâm trạng của chủ nhân rất tốt: "Vậy... Anh có cần gì không?" Suy xét tới người nhà hết rồi, anh thì sao?
Kha Cảnh Dương nói: "Anh không thiếu gì cả." Anh ăn, mặc, dùng đều là từ bộ đội, thật sự không thiếu gì.
Vu Tiếu cười nói: "Chờ em được phát tiền lương, sẽ mua cho anh."
Kha Cảnh Dương lớn tiếng cười: "Không cần đâu, em được phát lương thì mua những thứ em thích là được."
Hai người vừa nói vừa đi vào nhà ăn, lúc này, ở nhà ăn không có nhiều người, hầu hết đều là người nhà đến mua cơm tối trước. "Cảnh Dương, em dâu." Hà Le Viện đang mua cơm tối, cảm thấy có người lại gần, quay đầu lại thì thấy là Kha Cảnh Dương và Vu Tiếu.
Kha Cảnh Dương gật đầu, Vu Tiếu cười chào hỏi: "Chị dâu."
Hà Lệ Viện: "Em dâu, không phải năm rưỡi em mới tan làm sao? Tại sao hôm nay lại về sớm như vậy?"
Vu Tiếu: "Có một chút chuyện ạ."
Hà Lệ Viện cũng không có hỏi nhiều: "Hôm nay thức ăn cũng không tệ, bên đó còn có cá hố kho tộ, con gái nhà chị rất thích ăn cá."
Vừa nghe thấy có cá hố kho tộ, Vu Tiếu lập tức thúc giục Kha Cảnh Dương đi qua: "Em cũng thích ăn cá hố kho tộ, chúng ta đi mua hai phần đi "
Hà Lệ Viện: ".." Hai phần!
Kha Cảnh Dương cười khổ: "Được." Cô thích ăn, sợ một phần không đủ ăn đây mà, đúng là cô gái nhỏ tham ăn: "Lấy thêm một phần canh cải trắng, được không?”
Vu Tiếu: "Em chọn một món, một món còn lại thì anh chọn là được."
Hà Lệ Viện nhìn hai người, ánh mắt hơi trầm xuống.
Kha Cảnh Dương và Vu Tiếu ăn tối ở nhà ăn, Kha Cảnh Dương nghĩ rằng một phần cá kho không đủ cho cô gái nhỏ ăn, nên cô mới mua hai phần, kết quả lại không phải. Cô gái nhỏ không he động đến phần cá kho thứ hai, mà bỏ vào hộp đựng để mang về nhà: "Em định cất đi để ngày mai ăn à?"
Vu Tiếu nói: "Không phải, không phải ngày mai em sẽ về nhà sao? Em mang về cho mẹ và mọi người."
Kha Cảnh Dương nghe vậy, trong lòng nhất thời dâng lên một cảm giác khó tả. Anh chưa bao giờ nghĩ đến khi về nhà sẽ mang món ngon ở nhà ăn về cho người nhà của mình ăn. Anh nhìn cô gái vóc dáng nhỏ nhắn bên cạnh, trong lòng bỗng dâng lên một cỗ xúc động muốn nắm lấy tay cô.
Vu Tiếu lại nói: "Sau này em sẽ được điều đến tiệm cơm quốc doanh ở công xã Hồng Ngưu, chúng ta sẽ không phải lo lắng về thức ăn nữa."
Kha Cảnh Dương ừ một tiếng, giọng anh có chút khàn khàn, bị cô gái này làm cho cảm động.
Hai người mang hộp cơm về nhà, sau đó mới đến nhà đoàn trưởng Dương. Người nhà họ Dương đang ăn cơm, thấy hai vợ chồng bọn họ đến đây thì rất vui vẻ. Thím Dương nhiệt tình nói: "Hôm nay ở nhà ăn có cá hố kho tộ, thức ăn hôm nay cũng không tệ, các cháu mau đến ăn."
Vu Tiếu nói: "Không cần đâu thím, chúng cháu vừa ăn cơm xong, chờ thím ăn xong, cháu muốn nói chuyện với thím ạ."
Thím Dương cũng không nghi ngờ cô, nếu bọn họ đã ăn, bà ấy cũng không kêu bọn họ ăn cơm nữa: "Cháu muốn nói chuyện gì?" Người Trung Quốc thích nói chuyện trên bàn ăn, cho nên vừa ăn vừa trò chuyện mới có không khí.
Vu Tiếu nói: "Ở chỗ cháu bên này.." Cô nói chuyện tiệm cơm quốc doanh muốn tuyển người với thím Dương: "Nhưng mà đây chỉ là công việc thời vụ, nếu tiệm cơm của chúng cháu tiếp tục hợp tác với nhà máy dệt, như vậy công việc này sẽ tiếp tục, nhưng nếu nhà máy dệt không hợp tác với tiệm cơm nữa, vậy thì những công nhân viên chức đó sẽ bị đuổi việc. Về phía nhân viên này, bọn họ sẽ có đãi ngộ giống như công nhân viên chức chính thức của tiệm cơm quốc doanh, ngoại trừ phúc lợi cuối năm."