Chương 370:
Chương 370:Chương 370:
Về phần Vu Tiếu mua nhiều vải như vậy, bà Kha cũng không nghĩ nhiều, giá vải bông ở thời đại này khá rẻ, bởi vì ở Phạm Gia Câu cũng có người tự dệt được. Hơn nữa, con dâu biết phấn đấu kiếm tiền, cũng biết lo cho con trai, vả lại, may một bộ đồ như vậy thì có thể mặc rất lâu. Bên cạnh đó, con dâu cũng rất tốt với gia đình bọn họ.
Cho nên bà Kha nhận vải và nói: "Trong nhà có máy may, chỉ cần cắt may hai tiếng đồng hồ là xong. Tiếu Tiếu à, con vào phòng để mẹ đo kích cỡ cho con." Về phần các số đo của con trai thì bà đã sớm khắc ghi trong lòng.
"Vâng thưa mẹ."
Lúc bà Kha đo các chỉ số, Vu Tiếu lại nói với bà thêm một chuyện nữa: "Mẹ ơi, liên quan đến tiệm cơm của chúng ta, còn có một chuyện..." Cô nói sơ lược về việc thiết lập tiệm cơm ở trấn Hồng Ngưu với bà Kha: "Con phụ trách chuyện tuyển người làm lần này, con cần một trợ thủ, hai đầu bếp, hai người rửa rau. Ban đầu con có suy nghĩ muốn mời mẹ làm đầu bếp, nhưng thiết nghĩ làm đầu bếp quá mệt, với lại trong nhà còn có cha và ông nội, hẳn là mẹ cũng không yên tâm qua đó làm việc. Sau đó cũng muốn mời mấy chị dây đi rửa rau, nhưng nào có đạo lý chồng vẫn ở nhà nhưng vợ lại đi vắng suốt? Như vậy các anh rể phải làm sao bây giờ? Cho nên con đã từ bỏ suy nghĩ đó. Hơn nữa, nếu tuyển người ở đơn vị bộ đội thì không chỉ giúp đỡ được các binh lính giải ngủ, mà còn có thể khiến lãnh đạo đơn vị nhớ kỹ chỗ tốt của Cảnh Dương."
Nói trắng ra là cô chưa từng suy nghĩ sẽ tuyển các chị dâu nhà họ Kha hoặc là các bà các chị ở Phạm Gia Câu đến tiệm cơm làm việc, đi làm kiêng kị nhất là thân thích cùng làm một chỗ, người quen thuộc cùng công tác với nhau rất dễ xích mích. Nhưng cô cũng không thể nói thẳng với bà Kha như vậy, cho nên mượn Kha Cảnh Dương làm cái cớ. Nhưng cũng không hoàn toàn là cái cớ, người nhà có tiên đồ, có thể giúp đỡ những bộ đội cần giúp đỡ rất có ích với con đường thăng tiến trong sự nghiệp của Kha Cảnh Dương.
Bà Kha vừa nghe con dâu nói vậy thì thầm tiếc vì công việc đầu bếp của bà đã không cánh mà bay, bà nói: "Tiếu Tiếu à, thật ra mẹ có thể đến tiệm cơm làm đầu bếp mà." Nếu bà có thể đến tiệm cơm làm việc thì sẽ khiến cả đại đội oanh động. Cả đời của Phạm Bảo Lan bà chỉ làm nhân dân lao động, cuối cùng cũng có thể chuyển mình thành công nhân rồi. Bà nói tiếp: "Về phần cha con và ông nội con thì có thể đến nhà thằng cả ăn cơm."
Vu Tiếu mỉm cười: "Mẹ đi một hai ngày thì còn tốt, nhưng nếu là một hai tháng thì mẹ nhất định sẽ không yên tâm."
Thật ra bà Kha cũng chỉ nói miệng thôi, hơn nữa lại luyến tiếc công việc, nếu thật sự phải đi thì sẽ giống như Vu Tiếu đã nói, bà ấy không yên tâm để ông Kha và ông nội Kha ở nhà. Tuy chị dâu cả nhà họ Kha không phải là người xấu tính nhưng chắc chắn sẽ không chăm lo cho ông Kha và ông nội Kha tỉ mỉ như bà Kha vậy.
"Ôi chao..." Bà Kha thở dài: "Về việc rửa rau thì không cần suy xét đến may chị dâu của con. Con dâu nhà thằng cả mang thai rồi, chị dâu cả của con chắc chắn không phân thân được, cả thảy chỉ có hai vị trí, gọi ai đi cũng không hay, còn không bằng tuyển gia quyến của bộ đội. Hơn nữa, nhà thằng hai, thằng ba, thằng tư đều có con nít, nếu mấy chị dâu của con đều đi hết thì không có ai chăm sóc chồng con." Đến lúc đó cả đám đều chạy đến chỗ bà ăn cơm, dù có mang theo lương thực thì bà cũng mệt chết. Chi bằng cứ an phận ở lại nơi này, bà Kha nói tiếp: "Tương lai còn cơ hội, chờ cháu trai cháu gái của con trưởng thành hết rồi, nếu còn cần người thì có thể cân nhắc đến mấy đứa nó một chút."
Vu Tiếu: "Mẹ nói đúng ạ, vẫn là mẹ suy nghĩ chu toàn. Hai năm nữa, nếu tiệm cơm có thể mở rộng đến các công xã khác, cháu trai cháu gái trong nhà cũng lớn hết rồi, con nhất định sẽ giữ chỗ cho các chị dâu."
Bà Kha: "Con a, chính là tốt như vậy đấy."
Sau khi lấy số đo xong, Vu Tiếu nhìn bà Kha cắt vải một lúc rồi nói: "Mẹ ơi, giờ con phải đến Ao Tử Sơn tìm Van Đóa nói chút chuyện."
Bà Kha: "Con đi đi, nói không chừng khi con trở về thì mẹ đã may xong quân áo rồi đấy."
Vu Tiếu đạp xe đến Ao Tử Sơn, lúc đến nơi đã là hai giờ chiều. Cô trực tiếp đến nhà đại đội trưởng, lúc này là thời gian nghỉ ngơi, nhưng cũng có một số người đang cặm cụi bận rộn dưới ruộng. Song, mặc kệ người khác có nghỉ ngơi hay không, Trương Vân Đóa nhất định không thể nào nhàn rỗi, thân là nhân viên tích điểm, cô phải theo sát mọi người mọi lúc để tiện tính điểm.
Trong sân nhà họ Trương rất náo nhiệt, một đám người phụ nữ đang ngồi bện dây thừng. Bởi vì thời gian này khá nhàn nên mấy người phụ nữ cùng nhau bện dây thừng để đem bán. Tuy dây thừng bện từ cỏ rất rẻ, nhưng có thể kiếm mấy đồng lẻ mua kẹo cho con nít ăn vẫn hơn.
Vì vậy lúc Vu Tiếu xuất hiện trước cổng nhà, mọi người đều rất kinh ngạc.
Dù sao Vu Tiếu cũng là người nổi tiếng ở Ao Tử Sơn, vừa mới xuống nông thôn mấy tháng đã gả cho sĩ quan đại học ở Phạm Gia Câu, đặc biệt là sính lễ ngày đó đã trở thành chủ đề trước nay chưa từng có ở Ao Tử Sơn, chỉ sợ mấy năm nữa đề tài này vẫn còn nóng hôi hổi.
Và tất nhiên danh tiếng của Vu Tiếu đã là chuyện lúc trước, người nổi tiếng nhất Ao Tử Sơn lúc này là Kim Linh.
"Sao thanh niên trí thức Vu lại đến đây? Đúng là khách quý, khách quý ma" Bà Trương là người đầu tiên lấy lại phản ứng, lập tức nhiệt tình chào đón. Tháng trước Vu Tiếu mới giới thiệu cho con gái của bà làm quen với một sĩ quan, hai bên đã bắt đầu hẹn hò rồi. Đã có chuyện như vậy thì sao bà Trương có thể không nhiệt tình cho được?
Vu Tiếu mỉm cười nói: "Chào thím, cháu đến tìm Vân Đóa, cô ấy có nhà không ạ?"
Bà Trương: "Con bé đang ở văn phòng ủy ban xã, để thím đi gọi nó vê. "
Vu Tiếu: "Không cần đâu thím, để cháu đi tìm cô ấy ạ, xe đạp cháu gửi tạm ở nhà thím nhé."
Bà Trương: "Ôi chao, cháu cứ yên tâm."
Sau khi Vu Tiếu rời đi, mấy người phụ nữ đang bện dây thừng lập tức bàn tán sôi nổi: "Chị Trương này, quan hệ giữa thanh niên trí thức Vu và Vân Đóa nhà chị thật tốt."
Có thể giới thiệu đối tượng cho nhau đương nhiên là tốt rồi. Nhưng bà Trương cũng không nói øì, dù sao cũng chưa kết hôn, lỡ như sau này không thành, chuyện truyền ra ngoài sẽ không hay. Bà bèn nói: "Đều là mấy cô gái trẻ tuổi nên mới có thể tụ lại với nhau."
"Còn không phải à, vẫn là thanh niên trí thức Vu tốt số, vừa đến đã tìm được người đàn ông tốt như vậy."
"Đàn ông tốt luôn được săn đón, còn phải xem cô có may mắn giành được hay không."
Lúc Vu Tiếu đến văn phòng ủy ban xã, bởi vì cửa văn phòng đang mở nên có thể thấy Trương Vân Đóa đang ngôi bên trong. Trương Vân Đóa đang đọc báo, số báo này do cha của cô ấy nhân tiện lấy về lúc đi họp ở công xã. Thật ra Trương Vân Đóa đã xem qua rồi, nhưng nhịn không được lại xem lại một lần nữa.
Cốc cốc cốc... Vu Tiếu gõ cửa.
Trương Vân Đóa quay sang và thấy Vu Tiếu đang đứng trước cửa, hai mắt của cô ấy lập tức sáng lên: "Tiếu Tiếu, sao cậu lại đến đây? Nhanh vào ngồi."
Vu Tiếu nói: "Đến báo cho cậu một tin tốt."
Trương Vân Đóa nghe vậy thì tò mò cực: "Tin tốt gì vậy?"
"Chính là chuyện liên quan đến việc làm ở tiệm cơm quốc doanh..." Vu Tiếu cũng không dông dài, cô trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: "Cậu thấy sao?" Cô phân tích cả lợi và hại cho Trương Vân Đóa nghe. Đối với Trương Vân Đóa mà nói, có phúc lợi ngày tết hay không không quan trọng, ít nhất về mặt tiền lương thì cô ấy không có gì cần băn khoăn, bèn nói: "Tiếu Tiếu, cậu thật sự quá tốt rồi, cảm ơn cậu." Đôi mắt cô ấy đỏ hoe, ngay cả giọng nói cũng có chút nghẹn ngào. Cô ấy chưa từng nghĩ tới chuyện có thể làm công nhân, dù từng ao ước nhưng cũng chưa từng nghĩ cơ hội là do Vu Tiếu cho.
Vu Tiếu mỉm cười: "Chúng ta là bạn bè mà."
Trương Vân Đóa bật cười với đôi mắt đỏ hoe: "Này đã không còn là bạn bè nữa rồi, cậu chính là cha mẹ tái sinh của tôi."
Vu Tiếu cười đùa: "Đừng, tuổi của tôi không sinh được đứa con gái lớn như cậu đâu."
"Ha ha..." Trương Vân Đóa bị chọc cho bật cười, nói tiếp: "Đúng rồi, sau khi cậu kết hôn, Kim Linh ở đại đội chúng ta cũng nổi tiếng rồi, cô ấy đã sáng tạo ra phương pháp nuôi heo đặc biệt, heo cô ấy nuôi lớn hơn heo nhà khác rất nhiều. Cha tôi nói rằng, chờ đến cuối năm, nếu con heo này không có vấn đề gì thì chuyện nuôi heo se giao cho Kim Linh phụ trách."
Vu Tiếu không cảm thấy ngạc nhiên lắm: "Vậy không phải rất tốt sao? Có thể nuôi heo mập mạp thì đại đội trưởng cũng nở mặt nở mày hơn."
Trương Vân Đóa: "Đúng là rất tốt, chỉ là... tôi cảm thấy có chút kỳ lạ." Nhưng cô ấy lại nói không ra kỳ lạ ở chỗ nào: "Đúng rồi, Lâm Ái Dao và Tống Mãn Đường sắp kết hôn rồi."
Vu Tiếu khẽ "A" một tiếng: "Nhanh vậy à?"
Trương Vân Đóa lại không thấy lạ, cô ấy nói: "Bởi vì Tống Mãn Đường cũng không còn nhỏ nữa, thím Tống muốn sớm được ôm cháu. Đúng rồi, sau khi cậu kết hôn, mẹ chồng của cậu có giục cậu sinh cháu nội hay không?" Tuy rằng Vu Tiếu mới kết hôn được hai tháng, nhưng có một số mẹ chồng thấy con dâu đã hai tháng mà chưa có động tĩnh thì cũng rất gấp.
Vu Tiếu lắc đầu trả lời: "Tôi không có ý định sinh con trước hai mươi tuổi." Cô cũng không thể nói rằng cả đời này đều không tính sinh con được, cho nên chỉ có thể nói ra một khoảng thời gian gần đây.
"Tại sao vậy?" Trương Vân Đóa bỗng thấy khó hiểu.
Vu Tiếu giải thích: "Bởi vì phụ nữ sinh con sớm quá sẽ không tốt cho thân thể. Tôi có quen với một bác sĩ, cô ấy nói độ tuổi thích hợp để sinh con là từ hai mươi tuổi trở lên, lúc đó thân thể đã ổn định rồi."
Trương Van Đóa nghe vậy bèn nói: "Vậy tôi cũng chờ đến hai mươi tuổi mới sinh con."
Vu Tiếu phì cười: "Cậu vẫn chưa kết hôn đâu, hơn nữa chuyện này cần phải bàn bạc với chồng tương lai của cậu, tôi và đồng chí Kha Cảnh Dương đã bàn chuyện này từ trước khi kết hôn rồi."
Trương Vân Đóa nói: "Thật ra bàn bạc vào trước hay sau kết hôn cũng không khác biệt lắm, có một số người trước khi kết hôn và sau khi kết hôn là hai bộ mặt."
Lời này quả thật không sai.
Vu Tiếu: "Cho nên kết hôn cũng như đầu tư vậy, không đặt mình vào thì sao biết kết quả." Đầu tư thì sẽ có lời có lỗ.
Trương Vân Đóa: "Đầu tư?" Đây là lần đầu tiên cô ấy nghe được loại hình dung này.
Vu Tiếu: "Cũng có thể so sánh với đánh bạc, kết quả giống như đánh bạc vậy, nào ai biết sẽ thắng hay thua chứ."
Trương Vân Đóa: "Lời này có đạo lý."
Hai người tán gẫu một lúc, sau đó Vu Tiếu về nhà đại đội trưởng lấy xe đạp rời đi, Trương Vân Đóa đi theo tiễn cô và nói: "Tiếu Tiếu à, ngày mai tôi và mẹ tôi sẽ đến Phạm Gia Câu tìm cậu."
Vu Tiếu: "Được."
Chờ Trương Vân Đóa tiễn Vu Tiếu đi rồi, vừa bước vào sân, bà Trương đã vội hỏi: "Thanh niên trí thức Vu đến tìm con làm gì vậy? Là chàng trai ở bộ đội nhờ con bé đến tìm con sao?"
Trương Vân Đóa cười khổ, cảm thấy mẹ già nhà mình thật giỏi tưởng tượng, cô ấy nói: "Chuyện tốt mẹ ạ, tối nay ăn cơm con sẽ nói."
Bà Trương thấy vẻ mặt con gái tràn đầy vui sướng thì nghĩ mình đã đoán đúng, đúng là con rể tương lai nhờ thanh niên trí thức Vu chuyển lời với con gái nhà mình.
Lúc Vu Tiếu trở lại Phạm Gia Câu đã là bốn giờ chiều, ông nội Kha và ông Kha vẫn đang đúc gạch. Thật ra đúc gạch không mệt, hơn nữa cũng không cần gấp nên ông nội Kha và ông Kha làm khá thong thả, vừa làm vừa nghỉ. Vu Tiếu bỗng cảm thấy lúc rảnh tìm chút việc làm để giết thời gian cũng rất tốt.