Chương 372:
Chương 372:Chương 372:
Vu Tiếu cười nói: "Hôm nay em đã mua một ít thịt và bột mì, sáng mai làm bánh bao thịt ăn, không làm nhiều, nhưng cho bọn nhỏ mỗi đứa hai cái vẫn đủ."
Chị dâu tư nhận được câu trả lời chắc chắn thì cũng không nói gì nữa: "Vẫn là em dâu hiếu thảo, còn biết yêu thương bọn nhỏ." Sáng mai cô ta cũng qua đó, không biết có thể ăn được miếng bánh bao thịt nào không. Không chỉ chị dâu tư, mà các chị dâu khác cũng nghĩ như vậy.
Tất nhiên Vu Tiếu không biết được suy nghĩ của bọn họ, sau khi bàn xong chuyện thì đứng dậy đi về.
Ông nội Kha và ông Kha đang ngồi trong sân, thấy Vu Tiếu đã về, ông Kha nói: "Mẹ con đang nấu nước trong nhà mới."
"Cảm ơn cha." Vu Tiếu dời bước đi vào nhà mới. Bởi vì nhà bếp mở nên Vu Tiếu vừa vào phòng khách đã thấy bà Kha đang nấu nước sau bếp lò. Cô gọi bà: "Mẹ..."
Bà Kha ngáp một cái: "Con đã về rồi à? Nước đã sôi, có thể thêm nước lạnh vào tắm rồi, nước lạnh thì mẹ đã xách đầy thùng cho con rồi đó."
"Cảm ơn mẹ."
Bà Kha cũng không hỏi Vu Tiếu đến nhà con trai thứ hai làm gì, tuy bà tò mò, nhưng sẽ không truy hỏi con dâu đến cùng.
Vu Tiếu vào phòng lấy áo phông trắng và quần bông đen mà bà Kha vừa may xong, tuy rằng nên giặt trước rồi mới mặc nhưng may thay đây không phải là quần áo lót, dù có mặc vào cũng không sao.
Chờ Vu Tiếu tắm xong và ra ngoài, bà Kha đang rót nước nóng vào ấm giữ nhiệt. Vu Tiếu qua đó và nói: "Mẹ nhìn bộ quần áo mẹ vừa may này, mẹ thấy thế nào ạ?"
Bà Kha nhìn sang và thốt lên: "Ôi chao, cô gái xinh đẹp này là con cái nhà ai vậy?"
Vu Tiếu nhịn không được bật cười: "Là con cái nhà họ Kha đấy ạ."
Kích cỡ quần áo thiên về kiểu dáng rộng thùng thình, bởi vì chất liệu bông dán lên người sẽ phác họa ra đường cong của cơ thể, nếu để người khác nhìn thấy thì ảnh hưởng không tốt. Vu Tiếu mười bảy tuổi phát dục chẳng ra làm sao, trước đây nguyên chủ ăn uống không đủ dinh dưỡng nên chiều cao có thể vượt qua một mét sáu mươi có lẽ là nhờ gien di truyền, do đó ngực của cô khá là nhỏ, tầm khoảng size A. May thay, bộ ngực vẫn khá thẳng. Nhưng vì ngực nhỏ nên mặc áo phông trắng vào không lộ lắm, nếu ngực to một chút mặc vào lồ lộ sẽ rất xấu hổ.
Lại nói tiếp, chuyện này vẫn liên quan đến tư tưởng bảo thủ của thời đại.
Bà Kha ngắm nghía con dâu một hồi rồi gật gù: "Quần áo có chút rộng, nhưng con vân còn đang lớn, may rộng một chút mới tốt. Chỉ là sau này mang thai rồi, có lẽ mấy tháng trước thai kì vẫn mang được."
Vu Tiếu cũng không phản bác: "Tắm xong thì mặc ở nhà, bình thường ra ngoài sẽ không mặc đâu au
Bà Kha: "Dù có ra ngoài cũng mặc được."
Sau đó mẹ chồng con dâu cùng nhau đi giặt quần áo, hạ tuần (/) tháng năm, trời tối khá muộn.
(/) hạ tuần ( FÊJ): tương đương từ ngày 21 đến ngày 30.
Ngày hôm sau.
Vu Tiếu làm biếng ngủ nướng.
Trước đó ngày nào cũng dậy thật sớm, đạp xe một tiếng rưỡi đến huyện li làm việc, hôm qua lại bắt chuyến xe sớm về Phạm Gia Câu. Thật ra cũng không phải rất mệt, hôm nay chủ nhật vừa vặn là ngày nghỉ nên cô mới muốn ngủ thêm một chút. Nhưng cô cũng không thức dậy quá muộn, bởi vì hôm nay bà Kha hấp bánh bao, bọn trẻ nhà họ Phạm và nhà họ Kha đều sẽ đến ăn.
Bánh bao được nặn rất nhỏ, lớn chừng tiểu long bao (/) ở thời hiện đại, nửa ký bột mì có thể làm ra năm mươi cái. Vì biết hôm nay con nít của hai nhà đều đến nên bà Kha dùng hết một ký bột mì làm ra một trăm cái.
(/) tiểu long bao (小笼包): là một loại màn thầu hấp (bánh bao) tại Giang Tô, Trung Quốc; đặc biệt gắn liền đến Vô Tích và Thượng Hải (Thượng Hải trước đây là một phần của tỉnh Giang Tô). Ở Thượng Hải, chúng được gọi là tiểu long màn thầu vì người nói tiếng Ngô ở Trung Quốc sử dụng định nghĩa truyền thống của "màn thầu", dùng để chỉ cả loại bánh có nhân và không có nhân. Theo truyền thống, món được hấp trong tiểu long, là một loại lồng hấp, nên có tên gọi như vậy. Trong tiếng Anh, tiểu long bao thường được xem là một loại "dumpling" (thức ăn có vỏ bọc quanh nhân), nhưng không giống dumpling kiểu Anh hoặc Mỹ, cũng như với sủi cảo của Trung Quốc.
Từ ngày hôm qua bọn nhỏ đã bắt đầu nhớ thương bánh bao thịt rồi, cho nên hôm nay vừa sáng tỉnh mơ đã tụ tập đông đủ. Lúc bọn nhỏ đến, bánh bao vẫn còn đang hấp trong nồi.
Bánh bao vẫn chưa chín, bọn nhỏ đều ngồi chờ trong sân, con nít nhà họ Kha và nhà họ Phạm cộng lại cũng hơn ba mươi đứa, trong sân giờ phút này cực kỳ náo nhiệt, Vu Tiếu có thể không bị ồn tỉnh mới lạ. Dù bà Kha đã nhắc nhở bọn trẻ nhỏ tiếng lại, nhưng vẫn phát ra tiếng ồn. Cho nên hơn bảy giờ Vu Tiếu đã tỉnh.
Vừa vặn thay, bánh bao cũng chín rồi.
Bà Kha: "Tỉnh lại vừa đúng lúc, có thể ăn bánh bao rồi."
Phạm Gia Ngư: "Bà cô ơi, đã có bánh bao chưa?"
Kha Giang Hà: "Bà nội ơi, cháu cũng muốn ăn bánh bao."
Bà Kha khẽ trừng bọn nhỏ: "Mau xếp hàng, mỗi đứa một cái."
"Cảm ơn bà cô."
"Cảm ơn bà nội."
Bọn nhỏ khá là hiểu chuyện, chỉ cần một cái bánh bao thịt cũng đã hài lòng, không hề đòi hỏi thêm. Chờ từng đứa từng đứa nhận bánh xong và ra ngoài, bọn nhỏ còn không nỡ ăn, chỉ cầm trong tay ngửi tới ngửi lui.
Vu Tiếu thấy vậy bỗng cảm thấy trẻ con thật thú vị.
Bà Kha gấp cho Vu Tiếu một bát nhỏ bánh bao thịt, trong bát có ba cái, là Vu Tiếu tự yêu cầu, ba cái là đủ rồi. Sau đó cô pha một cốc sữa bột, vừa uống sữa vừa ăn bánh bao thịt, lại nói với bà Kha: "Mẹ làm bánh bao thịt thật ngon." Tuy thịt chỉ có xíu xiu bằng cái móng tay nhưng rất thơm.
Thật ra Vu Tiếu càng thích ăn đồ bà Kha nấu hơn là ăn đồ ăn ở nhà ăn đơn vị hoặc là tiệm cơm quốc doanh, bởi vì sạch sẽ. Dù là hồi trước còn ở nhà họ Vụ, hay là ở Ao Tử Sơn, bà Kha là người sạch sẽ nhất trong những người mà cô từng gặp.
Bà Kha nói: "Vẫn còn một ít bột mì chưa dùng hết, ngày mai lúc con đi mẹ sẽ làm thêm, đến lúc đó con có thể đem về đơn vị ăn."
"Vậy thì tốt quá, đến lúc đó hấp lại một chút, Cảnh Dương cũng có thể ăn mấy cái." Vu Tiếu không từ chối. Đối với một vài người mẹ, có thể làm chút chuyện cho con cái của mình là điều khiến họ vui vẻ nhất.
Bà Kha cũng muốn nấu cho con trai ăn, nghe con dâu nói vậy thì cười nói: "Con nha, có thứ gì tốt cũng đều nghĩ cho nó."
Vu Tiếu chỉ cười chứ không nói, tuy cô chưa từng làm mẹ, nhưng cũng hiểu suy nghĩ của người làm mẹ trên thế gian này.
"Ôi chao, thật là náo nhiệt." Ngoài sân truyền đến một câu cảm thán.
"Bác gái cả."
"Mẹ."
Con nít ở bên ngoài đông đúc nên chị dâu cả nhà họ Kha đến mà người trong nhà không hay biết gì. Nhưng chị ta đã nhanh chóng bước vào trong: "Mẹ, em dâu, hai người đang ăn sáng à?" Chị dâu cả Kha không chỉ đến một mình mà còn dẫn theo con dâu lớn Bạch Tiểu Hoa của mình theo.
"Bà nội, thím út." Năm nay Bạch Tiểu Hoa đã hai mươi mốt tuổi, thế nhưng gọi một cô gái mới mười bảy tuổi như Vu Tiếu là thím nhỏ lại rất lưu loát.
Vu Tiếu mỉm cười gật đầu: "Chị dâu cả với Tiểu Hoa có uống trà không? Để em đi rót trà cho hai người."
Bạch Tiểu Hoa nhìn sữa bò trong cốc của Vu Tiếu và bà Kha, thật sự muốn nói mình cũng muốn uống sữa bò. Chị dâu cả Kha nói: "Không cần, không cần, lúc ở nhà đã uống nước rồi, không khát."
Bà Kha: "Rót cái gì mà rót? Cũng không phải là khách, còn chuyên môn đến để uống trà à?" Sao bà lại không biết hai người này đến đây với tâm tư gì chứ, đúng là cái thứ không cần mặt mũi, con dâu vừa mua cho bọn họ chút thịt thì mấy người này cứ nhìn chằm chằm, cho mấy đứa nhỏ ăn thì bà cũng không nói gì, dù sao bọn nhỏ cũng chưa hiểu chuyện, nhưng người lớn lại đến là có ý gì? Bà Kha chỉ thiếu bước không đuổi người ra ngoài thôi, bà không khách khí hỏi: "Hai đứa đến đây có chuyện gì?"
Chị dâu cả nhà họ Kha bị mẹ chồng nói cho lúng túng, vội thưa: "Chính là... chính là đến hỏi em dâu một chút, liệu có thể lấy được phiếu vải hay không." Chị ta tạm thời bịa ra một lý do, đương nhiên là đến để ăn chực bánh bao thịt, nhưng cũng không thể nói thẳng ra như vậy được. Chị ta vốn cho rằng mẹ chồng sẽ nể mặt Bạch Tiểu Hoa đang mang thai mà cho bọn họ một cái, kết quả... cái gì cũng không có.
Bà Kha chính là cố ý hỏi như vậy đấy, nhưng lại không nghĩ vợ thằng cả lại nghĩ ra lý do này: "Cần phiếu vải làm gì?"
Lúc chị dâu cả nhà họ Kha nói cần phiếu vải thì đã nghĩ ra cái cớ rồi: "Dạ, con dâu lớn chỉ còn mấy tháng nữa là sinh rồi, tả mà Kha Miêu dùng lúc trước đã hư hỏng không còn hình dạng gì rồi, em bé mới sinh da mềm thịt nộn, con muốn mua ít vải làm tã cho nó."
Lời này nghe ra không có vấn đề gì, cũng là cái cớ rất tốt. Nhưng bà Kha lại nhìn chị ta như nhìn kẻ ngốc: "Trong thôn có người biết dệt vải đấy, chị lại muốn dùng phiếu vải đến cung tiêu xã mua tả, chị bị ngốc à?"
Dùng vải bông để làm tả và áo trong cho con nft là tốt nhất, bởi vì chất liệu mềm. Hơn nữa, giá của vải bông cũng rẻ. Sở dĩ giá rẻ là vì rất ít người ở nông thôn mặc quần áo vải bông, người ở nông thôn quanh năm làm lụng vất vả, vải bông lại dễ rách, cho nên mọi người đều không quá ưa chuộng. Chỉ khi cần may quần áo lót thì người ta mới mua vải bông. Nhưng một chiếc áo lót mặc đến rách tung tóe cũng có thể mặc được mấy năm, cho nên việc làm ăn của mấy nhà dệt vải trong thôn không có tốt đẹp như người ta vẫn tưởng, song nếu so sánh với người nghèo thì cuộc sống vẫn khấm khá hơn chút.
Chị dâu cả Kha xấu hổ, lúc nãy chị ta chỉ nghĩ tìm đại một cái cớ, cũng không nghĩ đến những mặt khác, lúc này bị mẹ chồng nói toạc ra thì hối hận muốn chết. Bạch Tiểu Hoa gả vào nhà họ Kha cũng được mấy năm rồi, tự nhiên cũng biết miệng mồm của bà Kha lợi hại như máy chiến đấu vậy, cho nên từ nãy giờ vẫn không dám mở miệng xen lời. Mẹ chồng nàng dâu hai người xấu hổ đứng đó, nhìn lẫn nhau, sau đó Bạch Tiểu Hoa mới nói: "Bà nội ơi, bụng của cháu có chút không thoải mái, cháu về trước đây."
Chị dâu cả Kha lập tức tiếp lời: "Bụng con không sao chứ? Mẹ dìu con... mẹ ơi, Tiểu Hoa không thoải mái, con cũng không yên tâm, con đưa con bé về trước." Chị ta nói xong, cũng không đợi bà Kha mở miệng nói gì, hai người đã dìu nhau rời đi.
Lúc hai người ra đến cổng thì gặp chị dâu hai nhà họ Kha, chị dâu hai thấy vẻ mặt của hai mẹ con thì cũng không vào sân nữa mà trực tiếp theo hai người rời đi. Ba người đi được nửa đường thì gặp chị dâu ba nhà họ Kha, vì thế từ ba người biến thành bốn người.
Bà Kha lắc đầu nói: "Trong mấy đứa chị dâu của con, vợ thằng tư lanh lợi nhất, còn vợ thằng cả đần nhất, đầu óc như bã đậu vậy."
Vu Tiếu cười nói: "Mẹ đã nhìn trúng chị dâu cả thì nhất định chị ấy có ưu điểm, nếu không sao mẹ lại để anh cả cưới chị ấy chứ?"
Bà Kha trừng cô một cái: "Chỉ có con biết nói lời hay. Chị dâu cả của con ấy, tuy đầu óc như bã đậu nhưng đậu phụ nướng thịt lại cho ra hương thơm ngào ngạt, hơn nữa đậu phụ trắng chứ không đen."
Vu Tiếu phụt cười thành tiếng, cô cảm thấy bà Kha nói chuyện thật thú vị. Phải nói sao nhi? Chính là một hình dung rất thú vị.
Bà Kha nói: "Tuy nó đần chút, nhưng tâm không xấu, chăm sóc cho thằng cả và lũ trẻ rất tốt, có đôi lúc thích chiếm tiện nghi, nhưng chiếm không được cũng không ghi thù. Lại nói tiếp, nhà thằng cả nhiều miệng ăn, hai con gà mái mỗi ngày đẻ hai quả trứng, trước tiên tăng cường cho người có thai, còn mấy đứa nhỏ trong nhà chẳng ăn được chút dinh dưỡng gì" Nhưng bà Kha cũng sẽ không nhường sữa bột của mình cho bọn chúng, này có khác gì hút máu thằng út đi bồi bổ thằng cả đâu, vậy thằng hai, thằng ba, thằng tư nữa phải làm sao, cho một nhà vẫn còn mấy nhà khác. Hơn nữa, đây là con trai hiếu thuận với mình nên bà sử dụng cũng yên tâm thoải mái.
Vu Tiếu nói: "Chi bằng mỗi tháng đưa cho nhà anh cả một phiếu thịt nửa ký? Chờ đến khi bé Lan ra tháng mới dừng?" Dù sao mỗi tháng một phiếu thịt nửa ký, là phiếu chứ không phải tiền. Đối với cô mà nói, bực này cũng giống như uống nước sôi để nguội vậy, không phải là vấn đề gì khó khăn.