Thập Niên 60: Trở Thành Bạn Thân Nữ Phản Diện (Dịch Full)

Chương 379 - Chương 379:

Chương 379: Chương 379:Chương 379:

Vu Tiếu gật đầu: "Phải, đây là nhà của Kha Cảnh Dương, xin hỏi cô là?"

Cô gái nghe xong mắt sáng lên: "Xin chào, tôi tên là Đồ Hữu Hi, cha tôi là thầy giáo của Kha Cảnh Dương, tôi là đàn em của anh ấy, xin hỏi cô là?"

Đồ Hữu Hi? Em gái của Đồ Hữu Lượng?

Vu Tiếu: "Chào cô, tôi là vợ của Kha Cảnh Dương, cô là em gái của đồng chí Đồ Hữu Lượng đúng không? Mau vào trong ngồi."

Đồ Hữu Hi đi vào nhà nhìn thấy phòng khách sạch sẽ, đồ đạc để gọn gàng, sau khi ngồi xuống, ánh mắt cô ta lại dừng trên người Vu Tiếu. Cô gái này vừa trẻ vừa xinh đẹp, hoàn toàn khác với cô gái dưới nông thôn trong lời nói của chị dâu. cô mặc một chiếc sơ mi trắng, chân váy dài màu đen, đi đôi giày trắng, lộ ra cổ chân thon nhỏ. Tóc không dài, dưới vai một chút, cô buộc thành đuôi ngựa, không thể không nói, nếu như không phải biết đây là cô vợ mẹ Kha Cảnh Dương tìm cho anh ở dưới quê, cô còn tưởng rằng là cô gái đến từ thành phố.

Vu Tiếu rót cho Đồ Hữu Hi một cốc nước trắng: "Mời uống nước."

Đồ Hữu Hi uống một ngụm rồi hỏi: "Cảm ơn, xin hỏi phải gọi cô thế nào?"

Vu Tiếu nhướng mày, bình thường ở trong quân doanh không phải trực tiếp gọi chị dâu à? Nhưng mà cô không để ý đến việc này: "Tôi tên Vu Tiếu, cô có thể gọi tôi là chị dâu theo thân phận của Kha Cảnh Dương, hoặc là gọi tên tôi cũng được."

Đồ Hữu Hi hơi run lên, chỉ vài câu nói xã giao vừa rồi, cô ta liền biết những nhận xét của chị dâu về Vu Tiếu hoàn toàn sai, đây là một cô gái vô cùng thông minh. Đồ Hữu Hi cười cười nói: "Tôi thấy chúng ta tuổi tác không chênh lệch mấy, nếu như gọi là chị dâu thì hơi già, không bằng tôi gọi cô là Tiếu Tiếu nhé? Tiếu Tiếu, cô có thể gọi tôi là Hữu Hi, tôi năm nay mười chín tuổi."

Vu Tiếu nghe xong cũng cười nói: "Vậy tôi gọi chị là chị Hữu Hi nhé, gọi tên chị tôi cũng ngại lắm, sợ Cảnh Dương bảo tôi không lễ phép." Vu Tiếu vô cùng chắc chắn cô gái này không muốn gọi mình là chị dâu, vì sao lại không muốn gọi mình là chị dâu chứ? Bọn họ lần đầu tiên gặp nhau không thể xảy ra chuyện sau khi giao tiếp thì thấy ghét, vậy thì... vốn dĩ đã không thích. Trong tình huống nào thì cô ta sẽ không thích mình chứ? Kết hợp với quan hệ giữa hai người bọn họ, Vu Tiếu đại khái đã hiểu rõ. Bây giờ nghĩ lại lần đầu tiên gặp Hà Lệ Viện, những lời đối phương từng nói, thì ra không phải là do thẳng tính nên nói khó nghe, mà là có ý đồ khác, cố ý khiến cho cô mất mặt. May mà lúc đó cô và Kha Cảnh Dương không phải là quan hệ vợ chồng thực sự, cô cũng không để ý đến mấy lời nói linh tỉnh đó.

Đồ Hữu Hi nghe xong, nụ cười trên mặt vẫn như vậy, nhưng ánh mắt hơi thay đổi: "Em thích là được." Vu Tiếu nói: "Chị Hữu Hi hôm nay vừa đến quân doanh sao? Cảnh Dương còn chưa tan làm, nếu không thì tối chị ở lại đây ăn cơm, tý nữa tôi bảo Cảnh Dương đến nhà ăn mua thêm hai món nữa."

Đồ Hữu Hi nói: "Vậy có phiền em quá không? Chị vừa đến, lúc nãy chị đã qua chỗ anh trai, nhưng mà nhà anh ay hình như không có ai ở nhà, chị đã để đồ vào sân nhà anh chị, chị đến xem đàn anh có nhà không."

Vu Tiếu nói: "Có gì mà phiến chứ? Thầy Đồ là thầy giáo của Cảnh Dương, chị cũng giống như em gái của Cảnh Dương, hiếm khi đến chơi, bọn tôi hoan nghênh còn không kịp ý."

Đồ Hữu Hi nói: "Vậy làm phiền rồi."

Vu Tiếu nói: "Không phiền không phiền, vậy chị ngồi đi, tôi đi xem lửa trong bếp."

Đồ Hữu Hi nghe xong liền nói: "Em đang nấu cơm hả?" Vừa nói cô ta vừa đứng dậy đi theo.

Vu Tiếu: "Nói ra cũng hơi ngại, tôi không biết nấu cơm, sau khi gả cho Cảnh Dương mới học nấu, học mẹ chồng một thời gian mới biết nấu một vài món, may mà quân doanh có nhà ăn, bọn tôi bình thường đều ăn ở nhà ăn."

Đồ Hữu Hi nghe xong: "Chị nấu cũng không tệ lắm, nếu có cơ hội, chị sẽ nấu mời anh Cảnh Dương và em thử xem. Nhưng mà anh Cảnh Dương từng ăn món chị nấu, còn khen không tệ."

Vu Tiếu cười cười: "Đồng chí nữ biết nấu ăn rất tốt, nhưng mà tôi hơi ngốc, chắc là không học được."

Đồ Hữu Hi khách sáo nói: "Học thêm một thời gian là biết ngay."

Hai người nói chuyện đến khoảng năm giờ rưỡi, Kha Cảnh Dương đã trở về: "Vợ ơi, anh về rồi." Mới vào đến sân Kha Cảnh Dương đã cất tiếng gọi. Kha Cảnh Dương đang cần thể hiện mà, mặc dù anh đã được chuyển sang chính thức nhưng còn chưa được lên giường, anh phải thể hiện thật tốt, tranh thủ được chung chăn chung gối với vợ. Vì vậy mỗi ngày vừa về đến nhà anh sẽ gọi thật to.

Hôm nay anh không biết Đồ Hữu Hi đến. Đợi sau khi anh gọi xong vừa hay nhìn thấy Đồ Hữu Hi đi ra từ trong phòng. Lúc đó, nụ cười trên mặt anh cứng đờ.

Đồ Hữu Hi canh giờ ra đón anh, không ngờ cô ta lại nghe thấy anh gọi như vậy. Đồ Hữu Hi luôn cho rằng Kha Cảnh Dương là một người đàn ông lạnh lùng, không chút ấm áp. Dù anh là người đàn ông như vậy vẫn khiến cô ta ngày nhớ đêm mong. Nhưng lúc này cô ta mới biết không phải anh không ấm áp, mà có lễ là do cô ta không thể nào sưởi ấm trái tim anh.

"Nghe thấy rồi." Vu Tiếu cũng đi ra theo: "Hôm nay có khách, anh phải nghiêm túc chút."

Đồ Hữu Hi tỉnh táo lại: "Anh Cảnh Dương, lâu lắm không gặp." Kha Cảnh Dương đáp lại Vu Tiểu trước: "Có khách thì làm sao? Có khách thì anh không được gọi vợ mình hả?" Sau đó anh nói với Đồ Hữu Hi: "Lâu lắm không gặp, đồng chí Đồ Hữu Hi." Anh chỉ khách sáo chào một câu.

Đồ Hữu Hi cảm thấy hơi ngại. Thực ra, cô ta từng tỏ tình với Kha Cảnh Dương nhưng bị Kha Cảnh Dương từ chối. Thậm chí cô ta còn nhờ cha cô ta đề nghị cho cô ta kết hôn với Kha Cảnh Dương, nhưng Kha Cảnh Dương cũng từ chối. Đồ Hữu Hi biết, anh là một người đàn ông cứng mềm đều không ưa. Thậm chí, trước nay anh chỉ gọi cô là đồng chí Đồ Hữu Hi, chưa từng vượt qua ranh giới một lần.

Đồ Hữu Hi cười gượng: "Em đến thăm anh trai, chị dâu, nhưng sau khi đến phát hiện không có ai ở nhà, cũng không biết anh trai, chị dâu đi đâu rồi, hết cách nên chỉ đành đến chỗ anh ngồi tạm một lúc."

ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ.

Kha Cảnh Dương biết Đồ Hữu Lượng vì sao không ở nhà, anh nói: "Anh Đồ đi làm nhiệm vụ rồi, còn về chị dâu thì tôi không biết. Vợ ơi, bây giờ ăn cơm hả?"

Vu Tiếu: "Trong nhà chỉ có ba món ăn, lần đầu tiên chiêu đãi khách sợ không đủ, hiếm khi con gái của thầy giáo anh đến làm khách, anh đến nhà ăn mua thêm hai món, còn phải mua thêm cả màn thầu hoặc là cơm trắng nữa." Kha Cảnh Dương: "Anh đi luôn, anh xem có món gì em thích ăn không."

Kha Cảnh Dương đến nhà ăn, Vu Tiếu bê thức ăn trong nồi ra, trứng hấp thịt, cà xốt xì dầu, cà xốt xì dầu chính là hấp chín cà rồi xé ra, sau đó thêm ít muối và xì đầu, nếu như có rau thơm và vừng thì sẽ ngon hơn, đáng tiếc là không có. Sau đó là một bát canh cà chua cải thảo. Thực ra thức ăn của hai vợ chồng vừa có thịt lại có rau, còn thêm canh cà chua khai vị cũng rất ngon.

Đồ Hữu Hi nhìn đồ ăn trên bàn cảm thấy Vu Tiếu nói mình không biết nấu ăn là khiêm tốn rồi, bởi vì cô ta cảm thấy đồ ăn trên bàn rất phong phú, cũng rất thơm.

Chẳng bao lâu sau, Kha Cảnh Dương đã trở về, anh mua hai món ăn: "Một món là bí đao kho tàu, một món là bí đỏ xào hẹ.

Vu Tiếu thích ăn bí đỏ, nhìn thấy bí đỏ mắt cô sáng lên: "Tối nay có bí đỏ hả anh? Tốt quá."

柯景阳知道她喜欢吃, 之前从家里带来的南瓜多 半进了她的嘴里。"回头给妈写封信, 让她送一些南 瓜过来。"

Kha Cảnh Dương biết cô thích ăn, bí đỏ mang đến từ nhà trước đó phần lớn vào bụng cô: "Để anh viết thư cho mẹ, bảo mẹ mang ít bí đỏ đến."

Vu Tiếu trợn mắt với anh: "Muốn ăn bí đỏ thì chúng ta về lấy, sao lại bảo mẹ mang đến được chứ?" Đứa con trai như anh chẳng có lương tâm gì cả.

Kha Cảnh Dương cười cười, anh không giải thích, anh có thể nói là mẹ thích đến được không? Là con trai sao có thể không hiểu mẹ của mình được chứ?

Đồ Hữu Hi nhìn cách bọn họ sống chung, hoàn toàn khác với tương kính như tân mà cô ta tưởng tượng, bầu không khí giữa bọn họ rất tốt, tốt đến mức cô ta cảm thấy sự tồn tại của mình hơi ngượng ngùng.

Vu Tiếu lại nói: "Để chị Hữu Hi chê cười rồi, anh ấy thường hay thích đùa."

Đồ Hữu Hi cười cười: "Không đâu, chị biết là đùa thôi mà, trước đây lúc anh Cảnh Dương còn học trường quân đội cũng rất hiếu thuận với cô chú."

Vu Tiếu gật đầu: "Đúng vậy."

Kha Cảnh Dương im lặng mặc hai người họ thảo luận về mình. Anh cũng không phải tên ngốc, lúc này mà nói chuyện với bọn họ, chắc có lẽ cả năm nữa anh cũng đừng mơ lên được giường.

Ăn cơm tối xong, Kha Cảnh Dương ngoan ngoãn đi thu dọn bàn ăn, còn Vu Tiếu thì ngồi ở bên cạnh nghỉ ngơi. Mắt Đồ Hữu Hi lóe sáng, Kha Cảnh Dương lại thay đổi những hiểu biết của cô về anh, thì ra anh còn biết làm việc nhà. Nhìn Kha Cảnh Dương thu dọn bát đũa đến phòng bếp, Đồ Hữu Hi đứng dậy nói: "Tiếu Tiếu, cảm ơn em và anh Cảnh Dương đã chiêu đãi, tôi ve đây, chị dâu tôi chắc cũng về rồi."

Vu Tiếu cũng không giữ người lại: 'Được, vậy tôi cũng không tiễn, hôm nào có thời gian thì lại đến chơi, tôi còn muốn nghe chuyện của Cảnh Dương ở trường quân sự."

Đồ Hưu Hi: "Được."

Lúc Đồ Hữu Hi đi ra khỏi sân, cô ta thở dài một hơi, sau đó lại nắm chặt tay, cô ta đã mười chín tuổi rồi, người nhà luôn giục cô ta tìm đối tượng kết hôn, nhưng cô ta đã có người trong lòng rồi.

Cô ta vẫn còn nhớ lần đầu tiên tỏ tình với Kha Cảnh Dương là năm cô ta mười sáu tuổi, chớp mắt đã ba năm trôi qua. Năm đó, Kha Cảnh Dương hai mươi tuổi vừa mới tốt nghiệp trường quân đội, cô ta sợ sau khi tốt nghiệp anh sẽ có đối tượng kết hôn, vì vậy cô ta tỏ tình với anh, sau đó bị từ chối. Sau đó nữa anh vẫn luôn không kết hôn. Cô ta cho rằng cô ta có thể đợi, đợi đến một ngày nào đó anh phát hiện cô ta ở phía sau, nhưng không ngờ rằng anh đột nhiên lại kết hôn.

Tin tức anh kết hôn không báo với nhà họ Đồ, đến tận không lâu trước đây anh xin nhà theo quân, đưa vợ đến ở. Anh trai, chị dâu cô ta mới biết, sau đó chị dâu nói cho cô ta việc này. Lúc đó cô ta còn tưởng mình nghe nhầm rồi. Từ chỗ chị dâu cô ta biết được, vợ anh chẳng ra gì, cô ta còn rất vui, bởi vì có người để so sánh mới biết ai tốt ai xấu.

Nhưng cô ta không ngờ được sau khi gặp Vu Tiếu, cô ta phát hiện những lời chị dâu cô ta nói hoàn toàn sai.

Nhưng mà, cô ta không muốn bỏ cuộc...

Vu Tiếu đứng trong sân nhìn Kha Cảnh Dương cúi người rửa bát, nhìn đến mức Kha Cảnh Dương dựng hết lông tơ lên, anh không nhịn được quay đầu: "Đồng chí Vu Tiếu, anh không hề vi phạm kỉ luật, em không thể nhìn anh như vậy."

Vu Tiếu mỉm cười gật đầu: "Anh làm rất tốt. Vì vậy em..."

Cô còn chưa nói xong đã thấy Đồ Hữu Hi quay lại, còn mang theo một túi đồ.

"Ngại quá..." Đồ Hữu Hi vừa vào trong sân đã đặt túi đồ trong tay xuống rồi thổi thổi lòng bàn tay, rõ ràng là xách túi đồ đó nên tay đau: "Anh Cảnh Dương, Tiếu Tiếu, xin lỗi đã làm phiền hai người, hai người có thể giúp em đi lấy đồ không?"
Bình Luận (0)
Comment