Chuong 387:
Chuong 387:Chuong 387:
"Vụ Tiếu." Vu Tiếu vừa về đến bộ đội đã gặp vợ của Thi Cần đi từ phía cô nhi viện tới đây.
Vu Tiếu: "Chị dâu tan làm rồi sao?"
Vợ của Thi Cần xách theo một cái giỏ, bên trong giỏ đều là rau. Cô ấy bước nhanh đến bên cạnh Vu Tiếu: "Trưa nay thím Dương đến đại đội sản xuất đổi rau, chị xách giúp bà ấy một chút."
Vu Tiếu sửng sốt: "Không phải phòng người nhà không nấu cơm sao?"
Vợ của Thi Cần cười cười, khác với nụ cười lạnh nhạt trước đây, bây giờ cả người cô ấy trông sáng sủa hơn rất nhiều, khiến người ta không thể rời mắt. Trước đây, bởi vì vợ của Thi Cần khá lãnh đạm, tính cách như vậy sẽ khiến người khác không muốn đến gần, cho nên nhiều thứ của cô ấy bị xem nhẹ, ví dụ như sự xinh đẹp: "Gần đây chị làm việc ở cô nhi viện, có theo một chị gái học nấu một vài món, nên muốn tự mình thử một chút."
Vu Tiếu nói: "Được đó ạ, lúc trước em cũng không biết nấu, sau đó có theo mẹ chồng học một chút, bây giờ nấu cũng không tệ lắm."
Vợ của Thi Cần nhìn cô, một cô gái vô cùng hạnh phúc, tự tin và vui vẻ thật sự khiến người khác cảm thấy hâm mộ: "Đúng rồi, sáng nay mẹ chồng của em đã cãi nhau với người ở phòng người nhà."
Vu Tiếu khựng lại, vội vã hỏi: "Tại sao lại cãi nhau vậy a?" Bà Kha là một người khéo léo, bình thường sẽ không cãi nhau với người khác. Vả lại, cãi nhau sẽ ảnh hưởng không tốt đối với hình tượng Kha Cảnh Dương, bà Kha sẽ không bao giờ làm chuyện gì khiến con của mình bị thiệt hại, trừ khi đối phương thực sự quá đáng.
Vợ của Thi Cần nói: "Hôm nay cũng là trùng hợp, sáng nay chị đi giặt quần áo thì gặp mẹ chồng của em nên chúng ta đã đi cùng một đoạn. Lúc đến chỗ bồn chứa nước, ở đó đã có rất nhiều người, trong số đó có mấy người lải nhải nói em lười biếng, để chồng mình đi giặt quần áo gì đó, mẹ chồng của em nghe xong thì cãi nhau với người ta." Vợ của Thi Cần kể lại mọi chuyện cho Vu Tiếu: "Nhưng mà cũng chỉ cãi nhau vài câu, mẹ chồng của em thật là lợi hại, nói cho những người đó ngoan ngoãn giống như chim cút vậy." Mẹ chồng như vậy chẳng khác nào mẹ ruột.
Vu Tiếu vô cùng cảm động. Trong lòng cô nảy sinh một loại cảm giác ấm áp, khiến hai mắt đỏ bừng.
Xuyên sách từ tháng mười năm ngoái, đến bây giờ là tháng chín, ông bà nội Vu là người đầu tiên khiến cô cảm nhận được sự ấm áp, nhưng mà loại ấm áp và cảm động này khác với cảm giác mà bà Kha mang đến cho cô. Bởi vì ông bà nội Vu đối xử tốt với cô là do nguyên chủ. Còn bà Kha đối xử tốt với cô là vì chính cô. Vì vậy, cô cảm thấy thân thiết với bà Kha hơn. Vợ của Thi Cần thấy cô im lặng, lại nói: "Em đừng nghĩ nhiều, đã xảy ra chuyện như vậy, cho dù chị không nói thì em cũng sẽ biết."
Vu Tiếu nói: "Vâng, cảm ơn chị dâu đã nói với em."
Hai người đều mỉm cười, không nói gì nữa. Vợ của Thi Cần vốn không phải là người nói nhiều, mà bởi vì chuyện của bà Kha nên Vu Tiếu cũng im lặng.
Một lát sau, hai người đến trước cửa nhà Thi Cần, vợ của Thi Cần nói: "Đến nhà chị rồi, chị đi vào đây."
Vu Tiếu: "Em cũng gần đến rồi đây."
Vào đến sân nhà mình, Vu Tiếu hít sâu một hơi, sau đó lớn tiếng gọi: "Mẹ ơi, con về rồi.".
"Đây..." Bà Kha đi ra khỏi phòng bếp: "Tiếu Tiếu đã về rồi đấy à, hôm nay mẹ nấu chè đậu đỏ, nguội rồi, con mau tới ăn một bát." Bà Kha vẫn có tinh thần như mọi ngày, cho dù là ai cũng không nhìn ra được sáng nay bà đã cãi nhau một trận lớn với người ta.
Cổ họng Vu Tiếu nghẹn lại, kìm nén hai tiếng cảm ơn, làm như thế nào cũng không nói lên lời. Có vài câu nói, cất trong lòng và nhớ kỹ là được.
Bà Kha thấy con dâu nhìn mình chằm chằm thì khó hiểu hỏi: "Làm sao vậy? Con khó chịu ở đâu sao? Có phải là sắp đến kỳ kinh nguyệt rồi không?"
Người thế hệ trước nói chuyện rất trực tiếp, kinh nguyệt chính là kinh nguyệt, không dùng dì cả để hình dung giống như người trẻ tuổi ở hiện đại.
Nghe bà Kha nhắc đến, Vu Tiếu mới nhớ một hai ngày tới là dì cả của cô sẽ đến. Từ sau khi xuyên sách, cô thật sự không muốn nhớ lại những ngày tháng dì cả đến thăm, bởi vì không có băng vệ sinh, dùng băng vải có quai đeo thực sự là đau khổ. Nhất là sau khi dùng băng vải có quai đeo còn phải giặt đi để tái sử dụng, cô không quen làm như vậy. Nhưng mà khi Vu Tiếu được dì cả ghé thăm, lúc dùng băng vải có quai đeo sẽ lót một ít giấy lên, như vậy, nửa tiếng đi WC một lần thì chỉ cần đổi giấy là được. Cho dù là ngày nhiều, mang như vậy cũng dễ chịu hơn so với việc trực tiếp dùng băng vải có quai đeo.
Vu Tiếu: "May mà mẹ nhắc con, suýt chút nữa là con đã quên mất. Vừa về đến nhà đã có chè đậu đỏ để uống, thật là tốt. Mẹ, mẹ giống như mẹ ruột của con vậy, không, mẹ còn tốt hơn cả mẹ ruột của con."
"Nhóc con nhà con..." Bà Kha cười có chút ngọt.
Bà Kha múc chè đậu đỏ rồi đặt trên bàn, thời tiết nóng như thế này, uống chè đậu đỏ là ngon nhất. Chè đậu đỏ có bỏ đường, nhưng mà độ ngọt vừa phải, rất ngon. Hình thức của món chè đậu đỏ này cũng rất đẹp, từng hạt đậu đỏ đầy đặn, khác với một số loại chè đậu đỏ khác, đậu đỏ đều nấu nhừ nát, so sánh với nhau, ăn hạt đậu đỏ nguyên vẹn vào trong miệng có cảm giác mềm mềm, như vậy mới ngon. Nhìn người khác ăn gì đó cũng là một loại hưởng thụ, bà Kha thích nhìn con dâu ăn. Bởi vì bà đã từng làm bàn tiệc, làm việc rất chuyên nghiệp, cho nên bất luận nấu món gì cũng bỏ rất nhiều tâm huyết. Nhưng mà ở nhà họ Kha, hàm răng của ông nội Kha cũng chẳng còn mấy cái, ăn uống chỉ để no bụng, ông Kha thì lại là người tẻ nhạt, ăn ngon đến mấy cũng không nói gì. Còn mấy người con trai của bà ăn ba miếng bằng những người khác ăn bảy tám miếng, không quan tâm gì đến mùi vị cả.
Do đó, con dâu ăn uống là hợp ý bà nhất. Con dâu không chỉ khen đồ ăn do bà nấu, mà dáng ăn của con dâu cũng đẹp.
Chờ Vu Tiếu ăn hết một bát chè đậu đỏ, mới nhớ mình còn chưa lấy đậu phụ ra, cô vội vàng lấy đậu trong hộp cơm ra: "Mẹ, hôm nay con mua đậu phụ, tối nay có thể nấu canh đậu phụ hoặc thịt kho đậu." Thời tiết như thế này, lại không có tủ lạnh, đậu để đến ngày mai sẽ hỏng mất.
Bà Kha ở bộ đội, bình thường không có chỗ nào bán thức ăn, đi chợ thức ăn cũng không tiện, con dâu mang thức ăn về như vậy cũng tiện cho bà.
Bà Kha nói: "Vậy làm thịt kho đậu đi, mẹ đã nấu canh trứng gà rồi."
"Mẹ nấu món gì cũng được a."
Trong lúc ăn tối, bà Kha thấy con trai và con dâu đã hòa thuận, bà liền nói: "Sáng ngày mai mẹ sẽ về, không biết ông nội và cha của các con ở nhà như thế nào. Nếu ngày mai không về thì sẽ phải đợi thêm hai ngày nữa."
Vu Tiếu nói: "Vậy mẹ ở thêm hai ngày nữa đi ạ, ông nội và cha của bọn con đã có anh cả và chị dâu cả chăm sóc rồi mà."
Bà Kha vẫn cảm thấy không yên tâm: "Ở nhà anh cả của các con, bọn họ nhất định không được ăn ngon."
Kha Cảnh Dương lại không phản đối: "Mẹ quyết định là được."
Vu Tiếu: "Vậy khoảng ngày hai mươi tháng sau, mẹ nhớ đến chỗ chúng con nhé."
Bà Kha cười nói: "Mẹ lại đến nấu chè đậu đỏ cho con."
Kha Cảnh Dương nhìn mẹ chồng nàng dâu bọn họ nói chuyện, anh cũng không xen vào. Chờ đến tối, Vu Tiếu và Kha Cảnh Dương nằm trên giường, lúc Kha Cảnh Dương còn muốn động thủ thì bị Vu Tiếu bắt lấy tay: "Anh đừng nháo, em có chuyện này muốn hỏi anh."
Kha Cảnh Dương trở tay bắt lấy tay cô: "Chuyện gì?"
Vu Tiếu: "Sáng nay mẹ đã cãi nhau với người ta, anh có biết người đó là ai không?"
Kha Cảnh Dương sửng sốt, anh không biết là có chuyện này, anh dừng động tác, biểu cảm cũng cẩn thận hơn: "Anh không biết, đã xảy ra chuyện gì?" Anh hiểu rõ tính cách của mẹ mình, bà sẽ không vô duyên vô cớ cãi nhau với người khác. Vu Tiếu nói: "Em cũng không rõ cụ thể đã xảy ra chuyện gì, là chị dâu nhà Thi Cần nói với em, chị ấy nói...
Kha Cảnh Dương lắng nghe, anh biết phòng người nhà có nhiều nữ đồng chí, rất nhiều phụ nữ không có việc gì làm đều thích tụ tập buôn chuyện về người khác. Lúc trước, hầu như trưa nào anh đi giặt quần áo cũng nghe thấy, mặc dù anh không để ý đến những người phụ nữ đó, nhưng lần nào gặp phải, những người đó cũng nói như vậy, giống như không biết mất mặt là gì. Một người đàn ông như anh cũng không thể cãi nhau với những người phụ nữ đó vì chuyện này, nhưng anh không ngờ mẹ mình sẽ tranh cãi với bọn họ: "Anh sẽ điều tra chuyện này, cũng sẽ nói chuyện với chồng của mấy người phụ nữ đó, em đừng lo."
Vu Tiếu: "Vậy là tốt rồi." Có Kha Cảnh Dương bảo đảm, cô rất yên tâm.
"Vậy.." Thấy cô vợ nhỏ không nói chuyện này nữa, Kha Cảnh Dương dùng tay cào cào vào lòng bàn tay cô.
Vu Tiếu mắt trợn trắng: "Ngủ đi."
Kha Cảnh Dương lập tức ôm lấy eo cô: "Anh không ngủ được."
Vu Tiếu buồn cười nhướng mày: "Vậy anh muốn làm gì?" Người đàn ông vừa mới khám phá ra mối quan hệ giữa hai giới, bây giờ vô cùng tò mò đối với chuyện này, đâu có dễ dàng buông tha như vậy. Bàn tay thô ráp của Kha Cảnh Dương dừng trên vòng eo của Vu Tiếu, cảm thấy sờ bao nhiêu cũng không đủ. Anh...
"Đồng chí Kha Cảnh Dương, anh từ từ đã." Vu Tiếu đột nhiên lớn tiếng kêu, sau đó đẩy anh ra, động tác nhanh nhẹn nhảy xuống giường.
Kha Cảnh Dương hoảng sợ: "Em làm sao vậy?" Anh cũng lập tức xuống giường.
Chỉ thấy Vu Tiếu cầm quần lót và băng vệ sinh, còn có một ít giấy bản: "Em đến tháng."
Kha Cảnh Dương: "..."
Ngày hôm sau.
Sáng nay bà Kha phải về, đã thu dọn hành lý từ tối hôm qua, có đài cát sét, sữa bột và mấy loại phiếu khác nhau. Trước khi đi, bà còn nấu bữa sáng cho con trai và con dâu.
Bởi vì không có cách nào thông báo cho con trai cả là mình sẽ về, nên khi bà Kha đến nội thành, bà phải tự mình đi về đại đội. Cũng mau là bà gặp được xe bò của đại đội khác ở cổng nội thành, mặc dù không phải của đại đội bọn họ, nhưng mà ở cùng một công xã, người ta cũng có thể để bà ngồi xe bò đến thị trấn. Đến thị trấn, bà Kha trả tiền xe, sau đó đeo túi lớn túi nhỏ trở về nhà.
Bà Kha về đến nhà đã là buổi chiều, khi về đến đại đội, bà gặp vài người ở trên đường, ai cũng biết may ngày nay bà Kha không có nhà. Đại đội cũng chỉ lớn như vậy, nhà ai có chuyện gì là lập tức có thể lan truyền. "Bảo Lan, bà từ bộ đội về rồi đấy à?"
"Bảo Lan, hôm qua là sinh nhật của ông nhà bà, ăn cơm ở nhà con trai thứ hai của bà đó, nhưng mà bà không có nhà."
"Bảo Lan, trong túi của bà đựng cái gì thế? Có nặng không, để tôi xách hộ cho."
Bà Kha nắm chặt túi của mình, nói: "Không cần đâu, tự tôi có thể xách được. Tôi đến bộ đội thăm hai vợ chồng con trai út của tôi, đây cũng không có øì, chỉ có mấy thứ con dâu út mua cho chúng tôi bồi bổ, còn có quà sinh nhật hai vợ chồng nó tặng ông già nhà tôi. Lại nói, người thành phố như chúng mới để ý mấy thứ này, quà sinh nhật gì chứ, ây da, người thô lỗ như chúng ta thì đâu để ý những thứ này."
Mấy người vừa mở miệng nghĩ thầm, Phạm Bảo Loan này lại bắt đầu khoe khoang.
"Vợ của Cảnh Dương nhà các bà tặng quà gì cho cha của Cảnh Dương thế?"
"Đúng đó, nói cho chúng tôi một chút đi, hay là người thành phố keo kiệt, không lấy ra được thứ gì ra hồn?"
Bà Kha kiêu ngạo nói: "Là đài cát sét."
"Gì cơ?"
Mọi người đều cho rằng mình nghe lầm.
Bà Kha cũng không thèm giải thích với bọn họ, bà giống như một con khổng tước kiêu ngạo cõng túi về nhà.
Khi đến giờ tan làm vào buổi tối, ông nội Kha và ông Kha về nhà tắm rửa, sau đó chuẩn bị đến nhà anh cả Kha ăn cơm, kết quả lại nghe thấy có tiếng động ở gần nhà mình, tiếng động này rất lớn, bọn họ ở trên đường cũng có thể nghe thấy.
Lập tức có người nói: "Đây là tiếng của đài cát sét đúng không?"
"Làm sao có thể? Có ai trong đại đội của chúng ta có đài cát sét chứ? Không phải đài cát sét của thanh niên trí thức đã hỏng rồi sao?"
Ông Kha: "Ở đây cũng không phải là ký túc xá của thanh niên trí thức, cho dù đài cát sét của thanh niên trí thức được sửa rồi thì tiếng động cũng không truyền ra từ chỗ này."
Ông nội Kha: "Tiếng này hình như truyền từ nhà chúng ta ra."
Ông Kha cảm thấy cha của mình cha tuổi lớn nên lỗ tai ra vấn đề.
"Cha của Cảnh Dương, tiếng động này đúng là truyền ra từ nhà ông."
Ông Kha: "Nhà tôi không có ai ở nhà, bà nhà tôi đi bộ đội rồi." Đi mấy ngày rồi, có lẽ là không muốn về.
"Ông Kha, hình như bà nhà ông đã về rồi."
"Đúng vậy đó, tiếng này chính là truyền từ nhà của ông tới." Ông Kha nhìn lại: "Đúng là nhà chúng tôi đang bốc khói."
Ông nội Kha: "Chắc là Bảo Loan về rồi."
Hai cha con vội vàng về nhà. Quả nhiên, cửa nhà mở lớn, tiếng vang là truyền từ trong nhà ra.
"Bảo Lan." Ông Kha không nhịn được gọi một tiếng.
Bà Kha từ trong nhà chính đi ra: "Ông già, tôi về rồi, tôi mang quà sinh nhật của con dâu mua về cho ông đó."
Bây giờ ông Kha không có hứng thú đối với quà sinh nhật của con dâu, ông nghi ngờ hỏi: "Đây là tiếng gì vậy? Nghe thật giống tiếng đài cát sét."
Bà Kha thần bí vẫy tay: "Ông vào trong xem là biết."
Ông Kha đi vào nhà chính, ông nội Kha cũng đi theo vào. Bọn họ nhìn thấy một chiếc đài cát sét trên bàn cơm, mà tiếng động vừa rồi chính là từ nó phát ra.
Ông nội Kha: "Đài cát sét này là mượn ở chỗ thanh niên trí thức sao?" Ở đại đội của bọn họ chỉ có thanh niên trí thức đó có đài cát sét, mặc dù đài cát sét của thanh niên trí thức đó hỏng rồi, nhưng biết đâu đã có cái mới thì sao? Nhưng mà Bảo Lan mượn đài cát sét của thanh niên trí thức về làm gì?
Bà Kha: "Đây không phải là đài cát sét của thanh niên trí thức, đây là quà sinh nhật Tiếu Tiếu mua tặng ông. Cha, sau này nhà của chúng ta cũng có đài cát sét."
"Gì cơ?" Ông nội Kha và ông Kha đều sững người. Nhất là ông Kha, ông không ngờ đời này mình có thể nhận được một món quà lớn như vậy, ông cũng không biết nên bày ra biểu cảm như thế nào. Ông chạm vào đài cát sét, cảm xúc giống như bà Kha lúc trước, không nỡ chạm mạnh, sợ sẽ làm hỏng. So qua sờ lại một lát, ông Kha mới nói: "Nhưng mà tôi không biết dùng đài cát sét."
Bà Kha cười nhạo ông: "Ông không biết cũng không sao, tôi biết. Con dâu đã dạy tôi cách dùng, tôi vừa nhìn đã nhớ kỹ." Dù sao bà cũng sẽ không nói con dâu đưa cho bà bản vẽ. Phạm Bảo Loan bà hiếu thắng cả đời, sao có thể nói ra chuyện tổn hại danh tiếng như vậy.
Buổi tối ăn cơm xong, bà Kha ôm đài cát sét ra ngoài hóng gió, ông Kha và ông nội Kha giống như binh lính đi theo ở phía sau. Bất kỳ nơi nào mà ba người đi qua đều có thể nghe thấy tiếng đài cát sét. Rất nhanh, càng ngày càng có nhiều người đi theo sau bọn họ, mọi người đều muốn nghe đài cát sét.
Người nhà họ Kha đi một vòng, sau đó trở về nhà của mình, đặt đài cát sét ở trong sân, để tất cả mọi người cùng nghe. Nhà họ Kha không có nhiều ghế như vậy, mọi người cũng không quan tâm, trực tiếp ngồi xuống đất.
Chờ đến khi mấy người anh cả Kha và chị dâu cả Kha đến, nhà họ Kha đã chật cứng người, mọi người đều ngồi xuống đất nghe đài cát sét. Chị dâu cả Kha là người kích động nhất: "Mẹ, nhà mình mua đài cát sét sao?" Chị ta nghe nói bà Kha ôm đài cát sét đi một vòng ở đại đội, cho nên nghĩ rằng là nhà mình mua, nếu là nhà người khác, làm sao bà Kha có thể cầm đi một vòng như vậy?
Bà Kha: "Là vợ của thằng út mua cho ông già làm quà sinh nhật."
Chị dâu cả Kha nghe vậy cũng không nói gì, dù sao cũng không phải lấy tiền của nhà họ Kha bỏ vào túi em dâu, mà là lấy tiền của em dâu ra, vậy thì chị ta cần gì phải so đo? Chị ta mở miệng: "Như vậy thật là tốt, sau này, ngày nào cũng có thể nghe đài cát sét." Ăn tối cũng không cảm thấy nhàm chán nữa.
Bà Kha: "Con tưởng đây là cải trắng đấy à? Cải trắng có thể ăn mỗi ngày, nhưng ngày nào cũng có thể nghe đài cát sét sao? Pin đắt lắm đấy."
Chị dâu cả Kha không cho là đúng: "Chuyện này thì liên quan gì? Lúc trước thanh niên trí thức có đài cát sét, không phải mỗi hộ gia đình chúng ta cùng góp tiền để mua pin sao? Bây giờ nhà chúng ta có đài cát sét, tất nhiên là mọi người cùng nhau góp tiền mua pin." Tất nhiên chị dâu cả Kha sẽ không làm ra chuyện có hại đối với người trong nhà.
Nhà họ Kha mua đài cát sét, bà Kha trở thành người vẻ vang nhất ở đại đội sản xuất Phạm Gia Câu, không gì sánh kịp.
Vài ngày sau, nhà họ Vu cũng nhận được đài cát sét. "Trình Thúy Hoa.. Trình Thúy Hoa có ở nhà không?”
Cửa cổng nhà họ Vu đang mở, bởi vì nghỉ hè nên mấy đứa nhỏ đều chơi ở nhà. Vu Hướng Tiền nhìn người đưa thư ở ngoài cửa: "Bà nội của em không có nhà, bà đi giặt quần áo, nhà em có thư ạ?"
Trẻ con ở thời đại này không có ai là không biết người đưa thư, người đưa thư tới, có nghĩa là trong nhà có chuyện tốt.
Người đưa thư: "Có kiện hàng của Trình Thúy Hoa, gọi Trình Thúy Hoa ra ký tên và nhận hàng."
Vu Hướng Tiền: "Anh ơi, anh chờ một chút, em đi gọi bà nội."
Vu Hướng Tiền chạy đến bên cạnh ao giặt quần áo, lớn tiếng gọi: "Bà nội, có gói hàng gửi cho bà, bà nội..."
Bà nội Vu đặt quần áo đang giặt dở xuống: "Bà có gói hàng?" Bà nghĩ một chút, người gửi đồ cho bà cũng chỉ có Vu Tiếu, vì vậy, bà bỏ quần áo đang giặt dở ở đó và chạy về nhà.
Buổi tối hôm đó, nhà họ Vu cũng truyền ra tiếng đài cát sét.
May người lớn nhà họ Vu đều cảm thán, không ngờ sau khi mất đi đứa con trai thứ hai, con gái duy nhất xuống nông thôn, bọn họ còn tưởng rằng sau này sẽ không qua lại với cô cháu gái này nữa, không ngờ cháu gái đã hết khổ, thông minh chọn cho mình một người chồng quân nhân, bây giờ lại làm việc ở tiệm cơm quốc doanh. Hai ông bà Vu không được hưởng phúc từ con trai, nhưng lại được hưởng phúc của cháu gái.
Bộ đội.
Mỗi khi con gái tới tháng đều cực kỳ nũng nịu, Vu Tiếu đến tháng từ tháng năm, bởi vì quan hệ với Kha Cảnh Dương khi đó chỉ là quan hệ hợp tác nên cô không biểu hiện ra ngoài, cũng không làm phiền anh. Nhưng mà bây giờ thì khác, cô gái vốn yêu kiều, lúc dì cả ghé thăm lại càng mong manh, yếu đuối.
Mỗi lần dì cả đều ghé thăm Vu Tiếu năm ngày, lúc tới tháng, bụng sẽ hơi trướng, căng lên, chỉ muốn chùm chăn đi ngủ. Nhưng mà tháng sáu nóng như vậy, thời đại này lại không có điều hòa, hoàn toàn không thể đắp chăn.
Sau bữa tối, Kha Cảnh Dương thấy Vu Tiếu ăn xong liền đi tắm, sau đó yếu ớt nằm trên giường, nhất thời cũng không biết nên làm như thế nào? Đây cũng là lần đầu tiên anh gặp phải chuyện như vậy: "Bụng em vẫn còn khó chịu sao? Có muốn đi gặp bác sĩ không? Bộ đội có bác sĩ."
Vu Tiếu lắc đầu, hữu khí vô lực nói: "Anh nằm với em."
Kha Cảnh Dương nói: "Anh còn chưa tắm." Ngày nào anh cũng phải huấn luyện, trên người có rất nhiều mồ hôi.
Vu Tiếu: "Vậy anh nhanh lên, tắm xong thì giúp em xoa bụng."
Kha Cảnh Dương: "Anh lập tức đi tắm." Anh nghĩ một chút lại nói: "Hay là anh đi hỏi bác sĩ một chút." Anh vẫn không yên tâm lắm.
Vu Tiếu lắc đầu: "Không cần đâu, thói quen thôi, anh đi tắm đi."
Thấy cô nói như vậy, Kha Cảnh Dương cũng không kiên trì nữa, anh thầm nghĩ nếu tối nay cô thật sự khó chịu thì anh sẽ đi gọi bác sĩ. Dù sao bác sĩ của bộ đội cũng ở trong bộ đội, đến lúc đó cũng chỉ có thể xin lỗi vì đã làm phiền bác sĩ.
Kha Cảnh Dương tắm rửa chỉ mất hai ba phút, nhưng mà anh tắm nước lạnh nên không dám lên giường. Vì thế, sau khi tắm, anh vận động làm nóng người rồi mới về phòng, chỉ thấy cô gái nhỏ đang co người lại và nằm nghiêng trên giường.
Kha Cảnh Dương lo lắng bước đến.
Anh vừa lên giường, Vu Tiếu đã túm lấy tay của anh và đặt lên bụng mình, cô cảm thấy như vậy thoải mái hơn nhiều. Bảo sao lúc đến tháng, có rất nhiều cô gái thích để bạn trai che bụng giúp mình.
Kha Cảnh Dương hơi căng thẳng, bàn tay đặt trên bụng Vu Tiếu cũng không dám cử động: "Tại sao bụng của em lại lạnh như vậy?" Từ trước đến giờ, anh đều không biết bụng của người có thể lạnh như vậy: "Nữ đồng chí đến tháng đều như vậy sao?" Kha Cảnh Dương nhớ đến tháng trước, lúc ấy cô đều ngủ một mình, có phải cũng đau như vậy hay khong?
Vu Tiếu lắc đầu: "Em không biết người khác như thế nào, Kha Cảnh Dương, em thấy hơi nóng."
Kha Cảnh Dương nghĩ một chút rồi nói: "Em đợi..." Anh xuống giường chạy đến phòng bếp, sau đó lấy ra một túi văn kiện trống không. Sau khi trở lại giường, một tay anh che bụng cô, tay còn lại thì quạt cho cô: "Được rồi, em ngủ đi."
Có lẽ là người tới tháng rất mệt mỏi nên rất dễ đi vào giấc ngủ, chờ đến khi Vu Tiếu ngủ, Kha Cảnh Dương lại nhẹ nhàng rời giường, anh đi dọn dẹp bàn ăn và rửa bát.
Ngày hôm sau.
Vu Tiếu tỉnh thần thoải mái thức dậy.
Kha Cảnh Dương mang bữa sáng mua ở nhà ăn về, thấy sắc mặt hồng hào của cô, không mệt mỏi như ngày hôm qua nữa, anh hơi bất ngờ: "Em ổn rồi sao?"
Vu Tiếu nói: "Em chỉ bị đau bụng ở ngày thứ hai thôi." Cũng không biết có phải do tác dụng tâm lý không, ở thế giới thực, mỗi khi dì cả ghé thăm, cô cũng chỉ bị đau bụng vào ngày thứ hai, qua ngày thứ hai là tốt rồi.
Kha Cảnh Dương nghe vậy, thở phào nhẹ nhõm một hơi: "Không sao là tốt rồi. Lần sau, nếu em có chỗ nào khó chịu thì nhất định phải nói với anh."
Vu Tiếu cười ngọt ngào: "Người ta nói đối tượng đủ tiêu chuẩn sẽ nhớ kỹ những ngày đặc biệt của nữ đồng chí."
Kha Cảnh Dương tức giận nói: "Anh sẽ nhớ kỹ."
Vu Tiếu rất hài lòng: "Quả nhiên đồng chí Kha Cảnh Dương là lợi hại nhất nhất, ánh mắt của em thật tốt."
Kha Cảnh Dương: ".." Vậy xin cảm ơn em, rõ ràng là được khen, nhưng mà anh lại không thấy vui vẻ chút nào, bởi vì anh biết đây là viên đạn bọc đường của cô.
Vu Tiếu: "Đúng rồi, chuyện mẹ cãi nhau với người ta, anh đã giải quyết xong rồi sao?"
Kha Cảnh Dương: "Đúng vậy, anh đã nói chuyện với chồng của mấy người phụ nữ đó, sau này bọn họ sẽ không buôn chuyện linh tỉnh nữa."
Vu Tiếu: "Vậy thì tốt rồi, thật ra em không sao cả, chỉ sợ bọn họ nói như vậy sẽ ảnh hưởng đến anh." Miệng người đáng sợ, hình tượng của người phụ nữ sẽ ảnh hưởng đến chuyện thăng chức của người đàn ông.
Ăn sáng xong, Vu Tiếu liền đi làm. Khi đến công xã thị trấn Hồng Ngưu, cô nhìn thấy có hai cậu bé cầm cục đá ném về phía trợ lý Ngô.