Thập Niên 60: Trở Thành Bạn Thân Nữ Phản Diện (Dịch Full)

Chương 393 - Chương 393:

Chương 393: Chương 393:Chương 393:

Toàn trường lại lặng ngắt như tờ.

Đừng thấy bình thường những chủ nhiệm này nghênh ngang trước mặt người khác, bây giờ đều như chim cút, ai ai cũng như bị kim khâu hết mồm lại.

Chủ nhiệm Đỗ thấy mọi người không nói gì, bà ấy cũng quen rồi: "Người phụ trách quản lý sáu khu vực nói qua tình hình khu vực mình trước đi, lúc tháng năm mở hội nghị, lợi nhuận tốt nhất là khu vực của Vương Minh Kiệt đúng không, lợi nhuận đứng thứ hai là khu vực của Tiền Chí Cường, thứ ba là Trần Quang Lương, thứ tư là Cát Đại Bình, thứ năm là Mai Thắng Lợi, cuối cùng là Đới Cao Dương. Thứ tự này, tôi không nhớ nhầm chứ?"

Trợ lý Tề nói: "Trí nhớ của cô thật tốt, không sai một ai."

Chủ nhiệm Đỗ cười nói: "Nhiều tuổi rồi, trí nhớ không bằng đám trẻ mấy người. Bây giờ người phụ trách của sáu khu vực báo cáo trước đi."

Trợ lý Tề: "Cô khiêm tốn thật, vậy chúng ta nghe báo cáo tổng kết của sáu khu trước."

Vương Minh Kiệt đứng dậy: "Chào chủ nhiệm Đỗ, trợ lý Tề, và toàn thể các đồng nghiệp có mặt ở đây. Tiệm cơm quốc doanh khu chúng tôi với phương châm vì nhân dân phục vụ... Tháng năm bên chúng tôi báo cáo lợi nhuận của tháng ba và tháng tư, hai tháng cộng lại tổng lợi nhuận 9235 đồng, bây giờ là tháng bảy báo cáo lợi nhuận tổng cộng của tháng năm, sáu, được 9514 đồng, so với hai tháng trước đó, lần này tăng lên 279 đồng, chúng tôi sẽ tiếp tục cố gắng, mang vinh quang về cho tiệm cơm quốc doanh."

Nghe xong báo cáo của đồng chí Vương Minh Kiệt, Vu Tiếu hơi bất ngờ. Cũng có nghĩa là lợi nhuận mỗi tháng của một khu vực chỉ hơn bốn nghìn, điều này đúng là khiến người khác tò mò, người ta mỗi tháng hơn bốn nghìn tiền lợi nhuận, vì sao phía chủ nhiệm Bành tháng nào cũng lỗ? Cho dù khu vực của Vương Minh Kiệt có năm tiệm cơm, nhưng chia bình quân ra thì lợi nhuận hàng tháng của một tiệm cũng khoảng chín trăm đồng mà.

Trợ lý Tề gật đầu: "Chủ nhiệm Đỗ, cô xem, bên phía Vương Minh Kiệt cũng được tính là tin tức tốt, tháng nào cũng tiến bộ. Cho dù tiến bộ nhiều hay ít, chỉ cần có tiến bộ thì đều được coi là chuyện tốt."

Sắc mặt của chủ nhiệm Đỗ quả thực rất tốt, bà ấy không yêu cầu mỗi lần tiến bộ bao nhiêu, chỉ cần số liệu có tăng lên, bà đã rất vui rồi. Chủ nhiệm Đỗ gật đầu: "Không tệ, mọi người học tập Vương Minh Kiệt."

Nghe xong lời khen ngợi của bọn họ, Vương Minh Kiệt kiêu ngạo nhìn một vòng rồi ngồi xuống.

Sau đó đến Tiền Chí Cường người đứng thứ hai đứng dậy, lợi nhuận lần trước của Tiền Chí Cường tương đương với Vương Minh Kiệt, lần trước lợi nhuận là 9234 đồng, nhưng lần này còn chưa cả đến 9000 đồng, vì vậy bọn họ thụt lùi rồi, nhưng làm kinh doanh có lúc tốt lúc xấu, cho dù có thụt lùi so với lần trước, nhưng lợi nhuận 9000 là sự thực, chỉ cần không lỗ thì đã là tin tức tốt rồi.

Chủ nhiệm Bành thở dài, tiệm cơm quốc doanh ở thành phố doanh số tốt hơn ở huyện li đây cũng là chuyện đương nhiên.

Sau đó mấy người phụ trách khác báo cáo, có khu vực lợi nhuận ít hơn tháng trước, có khu thì nhiều hơn, đợi đến lúc chủ nhiệm Đới đứng dậy, tất cả mọi người đều đợi xem kịch hay.

Kể ra thì khu vực của chủ nhiệm Đới phụ trách cũng có lợi nhuận nhưng quá ít, bởi vì do tiệm của chủ nhiệm Bành kéo chân sau. Sắc mặt của chủ nhiệm Đới rất bình tĩnh, nhưng trong lòng ông ta vô cùng kích động. Tâm trạng lúc này của chủ nhiệm Đới cũng giống như tâm trạng mấy hôm trước của chủ nhiệm Bành. Chủ nhiệm Đới không nhanh không chậm nói: "Chủ nhiệm Đỗ, trợ lý Tề, các vị đồng chí, chào mọi người. Khu vực chúng tôi tổng cộng có bốn tiệm cơm quốc doanh, lợi nhuận hai tháng ba, tư là 1233 đồng." Lợi nhuận báo cáo ở đây đều là lợi nhuận thuần, đã trừ đi tiền nguyên vật liệu và tiền lương công nhân: "Tôi biết, khu vực chúng tôi đã kéo chân sau của mọi người, vì vậy sau khi trở về chúng tôi đã mở cuộc họp, may mắn là, tháng năm, sáu không khiến mọi người thất vọng, lợi nhuận tháng năm, sáu của chúng tôi là 14523 đồng..."

"Không thể nào." Vương Minh Kiệt vội vàng lên tiếng.

"14523 đồng? Chắc không phải là 1452 đồng 3 hào chứ?"

"Đùa gì thế? Lần trước còn chưa đến 1400 đồng, lần này lên tận 14000?"

Người phụ trách những khu khác không quan tâm đến hình tượng hô lên.

Lúc này, bốn chủ nhiệm bên chỗ chủ nhiệm Đới đều vô cùng tự hào. Cho dù bình thường chủ nhiệm Trương có ngạo mạn, coi thường chủ nhiệm Bành thế nào đi chăng nữa. Thì vào lúc này, vinh quang của khu vực bọn họ cùng nhau hưởng, là vinh dự của bọn họ, nên bọn họ rất tự hào.

Trợ lý Tề híp mắt: "Chủ nhiệm Đới, lời này của ông khiến mọi người đều giật mình đấy, cho dù là tôi nếu như không phải bên cạnh có chủ nhiệm Đỗ, chỉ sợ cũng sẽ giật mình." Mặc dù những người phụ trách khu khác không tin lời của chủ nhiệm Đới, nhưng bọn họ biết rằng, chủ nhiệm Đới sẽ không nói dối ở những nơi như này. Vì vậy, chủ nhiệm Đới thực sự vùng lên rồi. Đây rõ ràng là từ nô lệ vùng lên thành chủ nhân mà.

Chủ nhiệm Đỗ: "Trợ lý Tê khiêm tốn rồi, phải nói là nếu như không có trợ lý Tề ở đây, người tuổi tác đã cao như tôi sẽ bị giật mình. Chủ nhiệm Đới, ông nói tình hình cụ thể xem nào, đây là chuyện gì?"

Chủ nhiệm Đới: "Rõ. Thực ra lợi nhuận của chúng tôi cao chủ yếu đến từ tiệm cơm của chủ nhiệm Bành. Không thể không nói ba tiệm cơm khác cộng lại chỉ được 1586 đồng, 12937 đồng còn lại là lợi nhuận bên chỗ chủ nhiệm Bành." Nói xong chủ nhiệm Đới tiến lên, đưa bảng lợi nhuận cho trợ lý Tề và chủ nhiệm Đỗ. Bảng lợi nhuận này vốn dĩ phải nộp lên, mỗi tiệm cơm quốc doanh đều có tiền vốn cố định, sau khi nộp bảng lợi nhuận lên thì phải nộp luôn cả lợi nhuận. Nhưng mà trong thời kỳ mà mệnh giá đồng tiền lớn nhất là mười đồng thì thứ nộp lên đương nhiên không phải tiền. Mà là số tiền chuyển khoản trực tiếp trong tài khoản.

ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ.

Chủ nhiệm Đỗ và trợ lý Tề đều đã xem, đặc biệt là tiệm cơm của chủ nhiệm Bành, lợi nhuận mỗi ngày đều thể hiện rõ ràng. Nhưng vấn đề là: "Chủ nhiệm Đới, tiệm cơm bên phía chủ nhiệm Bành, số tiền chi ra mỗi tháng rất nhiều. Hơn nữa trong tháng sáu, vì sao có tận hai cuốn sổ ghi chép?"

Chủ nhiệm Đới nói: "Bởi vì tiệm cơm bên chủ nhiệm Bành kinh doanh quá tốt, vì vậy vào tháng sáu, bọn họ xây dựng một chi nhánh bên thị trấn Hồng Ngưu."

Cái gì cơ?

Mọi người kinh hãi.

Trợ lý Tề thấy khó hiểu: "Việc này chúng tôi không hề biết."

Chủ nhiệm Đới: "Cũng chỉ là một chi nhánh, không phải tiệm cơm chính thức, hơn nữa tiền bọn họ xây dựng chỉ nhánh lấy từ lợi nhuận của bọn họ ra, không phải do chính phủ đầu tư, vì vậy không cần thông qua phía chúng ta."

Trợ lý Tề rất có hứng thú với vấn đề này: "Vậy ông nói cụ thể để mọi người học hỏi kinh nghiệm, một tiệm cơm mỗi tháng đang lỗ mấy trăm đồng, vậy mà lợi nhuận lại... lợi nhuận tháng sáu lại hơn mười nghìn, đây chỉ là lợi nhuận của một tiệm cơm mà đã hơn cả lợi nhuận hai tháng cộng lại của năm tiệm cơm bên phía Vương Minh Kiệt rồi."

Chủ nhiệm Đới cười nói: "Nhắc đến việc này thì phải biểu dương nhân viên ưu tú của chúng tôi, đồng chí Vu Tiếu. Đồng chí Vu Tiếu xuất thân từ gia đình liệt sĩ, cha cô ấy là liệt sĩ đã vinh quang hi sinh vì đất nước, chồng cô ấy là đồng chí quân nhân ưu tú, vì vậy giác ngộ của cô ấy rất cao. Lợi nhuận của tiệm cơm có thể tăng nhiều như vậy là vì cô ấy đã nghĩ ra một kế hoạch, hay là để cho đồng chí Vu Tiếu phân tích cụ thể kế hoạch cho chủ nhiệm Đỗ và trợ lý Tề nghe nhé?"

Vu Tiếu đứng dậy: "Chào mọi người, tôi tên Vu Tiếu."

Trợ lý Tề: "Chào đồng chí Vu Tiếu, không thì cứ làm theo lời của chủ nhiệm Đới đi, cô giới thiệu về kế hoạch cho mọi người."

Vu Tiếu nói: "Chào mọi người, tôi rất vinh dự khi được giới thiệu kế hoạch này đến cho mọi người. Tôi nghĩ ra kế hoạch này cũng rất tình cờ, ngày mùng một tháng năm tôi chính thức đến tiệm cơm quốc doanh làm việc, rất vui mừng khi trở thành một nhân viên của tiệm cơm quốc doanh. Sau hai ngày đi làm, chủ nhiệm Bành tham dự hội nghị ở thành phố trở về, ông ấy đã triệu tập tất cả nhân viên đến họp, vẻ mặt buồn bã của chủ nhiệm Bành khiến chúng tôi rất xúc động, ông ấy nói về tình trạng của tiệm cơm, triệu tập mọi người đến nghĩ cách giải quyết vấn đề."

"Gặp phải vấn đề thì phải giải quyết, đây là điều lãnh đạo dạy chúng tôi."

"Mà vấn đề của tiệm cơm chúng tôi là kinh doanh đang lỗ, điều chúng tôi cần làm là đảm bảo không lỗ và có lợi nhuận. Nhưng cho dù là phải bảo đảm không lỗ hay là có lợi nhuận chúng tôi đều cần khách hàng, chỉ khi có khách hàng đến, khách hàng nhiều hơn, chúng tôi mới có lợi nhuận được. Chi nên khách hàng từ đâu đến? Đương nhiên, lượng khách hàng tự đến trong thành phố nhiều hơn ở huyện li, vì vậy nếu như chúng tôi cần khách hàng thì không thể chỉ trông vào việc khách hàng tự đến. Chúng tôi nghĩ đến việc chủ động tìm kiếm khách hàng. Lúc đó tôi nhớ ra công nhân ở công xưởng, bởi vì công nhân ở công xưởng phải ăn cơm, hơn nữa cũng là nơi có nhiều khách nhất."

"Nhưng mà công xưởng có nhà ăn, phải làm thế nào để công xưởng chấp nhận hợp tác với chúng tôi, để công nhân của bọn họ đặt đồ ăn bên tiệm cơm, chúng tôi phải có ưu thế của mình. Mọi người cảm thấy chúng ta cần có ưu thế như nào?"

Có người nói: "Đồ ăn của tiệm cơm quốc doanh ngon."

"Đồ ăn của tiệm cơm chúng ta ngon."

Trợ lý Tề cười lắc đầu: "Đồ ăn của tiệm cơm chúng ta có ngon hơn nữa, mọi người cũng không thể nào mỗi ngày đều ăn, nếu không lương một tháng cũng không đủ ăn."

Vu Tiếu vỗ tay: "Trợ lý Te nói rất đúng trọng điểm, đó chính là giá cả. Mọi người đều biết, tiền nào của nấy, đồ ăn của tiệm cơm quốc doanh chúng ta ngon, nhưng cũng đắt."

Trợ lý Tề cảm thấy cô gái này rất thú vị: "Vì vậy, ý của cô là, chúng ta phải giảm giá?"

Mọi người lập tức bất mãn: "Sao có thể giảm giá được? Giá của tiệm cơm quốc doanh thống nhất, phía bên cô giảm giá, chúng tôi còn kinh doanh thế nào được? Lợi nhuận của các cô cao chắc không phải là giảm giá chứ? Làm vậy không đúng với quy định."

"Đúng vậy, nếu làm như vậy, bảo bọn tôi phải kinh doanh thế nào nữa đây?"

Vu Tiếu nói: "Đương nhiên không phải rồi, vì vậy chúng tôi xây dựng kế hoạch thức ăn suất, chuyên đặt ra một suất thức ăn dành cho công nhân của công xưởng, với tinh thần vì nhân dân phục vụ, chúng tôi đặt ra một suất thức ăn vừa rẻ vừa có dinh dưỡng, đây là điêu những tiệm cơm khác không có, là thức ăn suất do tiệm cơm chúng tôi tự mình đặt ra."

"Suất thức ăn như nào?" Chủ nhiệm Đỗ không nhịn được hỏi. Bà ấy thân là phụ nữ, bà ấy đương nhiên rất thích các đồng chí nữ thông minh lại có giác ngộ cao. Chỉ là trong công việc rất ít khi gặp được người như vậy. Vì vậy Vu Tiếu vào lúc này khiến bà ấy rất có thiện cảm. Cô giống hệt bản thân bà, dám lăn xả.
Bình Luận (0)
Comment