Chương 406:
Chương 406:Chương 406:
Người nhà họ Vu nhìn thấy một đôi nam nữ xuất hiện ở cửa sân còn chưa kịp phản ứng lại, đợi đến khi Vu Tiếu gọi một tiếng, bọn họ mới tỉnh táo. Vu Tiếu: "Ông nội, bà nội, cháu về rồi."
Có lễ người trong thôn sẽ không nhận ra Vu Tiếu, nhưng ông bà nội Vu vẫn nhận ra, cũng giống như việc cho dù con cái có thay đổi như nào, cha mẹ vẫn nhận ra vậy.
"Tiếu Tiếu..." Bà nội Vu gọi to một tiếng, sau đó bà vui mừng nói: "Ấy, Tiếu Tiếu về rồi, đây là cháu rể của bà đúng không?"
Kha Cảnh Dương vội vàng nói: "Cháu chào bà, cháu là chồng của Vu Tiếu, cháu tên Kha Cảnh Dương, bà cứ gọi cháu Cảnh Dương là được." Dáng vẻ đó hoàn toàn khác với lúc ở trước mặt bà Kha. Trước mặt bà Kha, anh là một đứa con trai hơi nghịch ngợm, trước mặt bà nội Vu, anh là một thanh niên năm tốt.
"Chào cháu, chào cháu, Cảnh Dương... trông rất tốt." Bà nội Vu càng nhìn càng thấy hài lòng. Từ khí chất của cậu thanh niên này, bà dường như nhìn thấy hình bóng của con trai thứ hai.
"Về cũng không báo cho ông một tiếng, để ông bảo mấy người bác cả của cháu đi đón, đường không dễ đi đúng không?" Ông nội Vu nói.
"Cháu chào ông" Mồm Kha Cảnh Dương cũng rất nhanh nhẹn: "Chúng cháu lái xe của lực lượng vũ trang huyện đến đây, vì vậy rất thuận tiện, chỉ sợ mọi người đi qua đó không tiện nên mới không thông báo cho mọi người, với lại bọn cháu cũng muốn tạo niềm vui bất ngờ. "
Thím ba Vu: "Đừng đứng ở cửa nữa, Tiếu Tiếu và Cảnh Dương mau vào đi, thím đi rót trà cho hai đứa."
Vu Tiếu: "Cảm ơn thím ba. Thím ba ơi, nước lọc là được rồi ạ, gần đây cổ họng cháu không tốt, muốn uống nước lọc."
Thím ba Vu: "Ừ, được."
Người nhà họ Vu mặc dù không đông bằng nhà họ Kha, nhưng bởi vì nhà họ Vu vẫn chưa tách ra ở riêng, vì vậy đông vui hơn nhà họ Kha nhiều. Kha Cảnh Dương nói chuyện với ông nội Vu, Vu Tiếu mở vali, lấy đồ tặng cho mọi người ra. Cô không mua quà theo từng người mà là mua theo từng nhà. Nhà bác cả và nhà chú ba mỗi nhà tặng hai miếng vải, một miếng cho nữ một miếng cho nam, thực ra cũng chính là cho bác cả và bác gái, chú ba và thím ba, coi như tiểu bối cho vãn bối, còn về những người cùng bậc thì không có quà.
Nhưng mà Vu Tiếu lấy một gói kẹo sữa, một gói kẹo hoa quả ra, cô đưa cho những người cùng bậc để chia nhau ăn.
Còn về ông bà nội Vu thì lại tương đối nhiều, vải, sữa bột đều có. Chia xong quà, Vu Tiếu liên ngồi xuống nói chuyện cùng mọi người, cô kể về cuộc sống ở Ao Tử Sơn và Phạm Gia Câu. Thấy cuộc sống của cô tốt, bà nội Vu cũng thấy yên tâm.
"Vậy lần này cháu trở về có thể ở nhà bao nhiêu ngày?" Bà nội Vu muốn giữ cô lại thêm mấy hôm, một năm nay bà rất nhớ cô: "Nếu như được thì ở thêm mấy ngày. Chỗ cha cháu, cháu phải đưa Cảnh Dương đến thăm."
Vu Tiếu nói: "Dạ, cháu cũng có ý này, để cha biết cháu sống rất tốt." Niên đại này vẫn chưa thể quang minh chính đại đến mộ, thắp hương đốt tiền giấy thì càng không được, vì vậy chỉ có thể trộm đi, nhân lúc người khác không chú ý đến dập đầu quỳ lạy.
Năm ngoái lúc Vu Tiếu mới xuyên sách, khoảng thời gian ở nhà họ Vu cô từng đi, cũng chỉ đi có một lần, sáng sớm trời mới tờ mờ sáng, bà nội Vu đưa cô đi, chỉ sợ bị người khác phát hiện.
"Cha cháu nhất định sẽ được an ủi." Có một cô con gái xuất sắc như vậy, cuộc đời này của con trai bà cũng xứng đáng. Kể ra thì, trong hai đời này của nhà họ Vu, người có tương lai nhất chính là con trai thứ hai của bà và Tiếu Tiếu, không hổ là cha con: "Vậy cháu thì sao, lần này có thể ở lại thêm may hôm không? Có thể ở đây đón tết không?"
Vu Tiếu nói: "Tạm thới cháu đến đây công tác một tháng, hết một tháng nếu như cần thiết thì sẽ tiếp tục, có thể đón tết ở đây hay không cháu không biết, nhưng chắc là không thể. Cháu đến đây công tác, sẽ phải ở lại nhà khách. Kể ra thì cháu có một việc tốt muốn báo với mọi người. Đồng thời, ông bà nội cũng có thể bàn bạc."
Nghe thấy lời này của cô, đừng nói là bà nội Vu ngây ra, cả ông nội Vu đang nói chuyện với Kha Cảnh Dương cũng nhìn qua hỏi: "Có việc gì?"
Vu Tiếu nói: "Qua thêm một thời gian nữa có thể tiệm cơm quốc doanh sẽ thành lập chi nhánh ở các thị trấn, đến lúc đó chỉ nhánh sẽ tuyển người, người được tuyển là quân nhân giải ngũ hoặc là người nhà liệt sĩ. Theo tình hình của nhà chúng ta thì chắc chắn sẽ có một suất."
Vu Tiếu vừa nói xong, nhà bác cả và nhà chú ba đều động lòng.
Ông nội Vu cau mày: "Việc này là thật sao?"
Vu Tiếu nói: "Là thật ạ, cháu là người được tiệm cơm quốc doanh sắp xếp đến huấn luyện nhân viên, hơn nữa kế hoạch này là do cháu đề xuất. Nhưng mà, người thân liệt sĩ là chỉ con cái hoặc là cha mẹ của liệt sĩ, theo quy định thì cháu được quyền ưu tiên, nhưng cháu đã có công việc rồi, vì vậy chỉ có ông nội hoặc bà nội có cơ hội được phần công việc này, nếu như người khác đi thì tiệm cơm sẽ không tuyển." Đây là vì bảo vệ quyền lợi của con cái liệt sĩ, tránh bị người thân có ý đồ xấu bắt nạt. Ở niên đại này, người thân bắt nạt cô nhi quả phụ thực sự quá nhiều.
Nghe thấy lời của Vu Tiếu, người của nhà bác cả và chú ba đều im lặng.
Ông nội Vu nghĩ rồi nói: "Nếu như thực sự có công việc này, thì cũng là do cha cháu dùng mạng sống để đổi lấy, cháu có quyền lựa chọn, cháu cảm thấy công việc này cho ai là thích hợp nhất, ta và bà nội cháu đã lớn tuổi rồi, cũng không đến tiệm cơm quốc doanh làm việc được nữa, hơn nữa, bên đó chắc không có công việc phù hợp với chúng ta đâu đúng không? Hoặc là cháu đã có cách khác?"
Thím ba Vu nói: "Đúng, đúng, đúng, nếu như tiệm cơm quốc doanh thực sự muốn bồi thường cho gia đình liệt sĩ, vậy gia đình liệt sĩ người già đã già, con thì vẫn còn nhỏ, không có công việc phù hợp thì phải làm sao?"
Nếu như bắt buộc phải là người nhà liệt sĩ, quả thực sẽ có vấn đề này. Vu Tiếu nói: "Vấn đề cụ thể gặp phải rồi nói. Giống như nhà chúng ta thì cháu quả thực có một đề nghị." Trên đường đến đây cô đã nghĩ xong xuôi hết rồi.
Bà nội Vu nói: "Tiếu Tiếu có đề nghị gì?"
Vu Tiếu nói: "Vị trí công việc của chi nhánh của tiệm cơm quốc doanh có hạn, với tình hình gia đình nhà chúng ta, bà nội đi ứng tuyển vị trí người rửa rau là tốt nhất. Nhưng mà, dù sao bà nội đã lớn tuổi, ngày nào cũng cúi người rửa rau rất mệt, vì vậy cháu nghĩ là, bà nội đi báo danh, người thực sự đến rửa rau là bác gái hoặc là thím ba. Như vậy lương bà nội vẫn nhận, đồng thời vẫn là chăm sóc cho gia đình liệt sĩ." Thực ra, ở công xưởng khác cũng có nhiêu chuyện như vậy, ví dụ công nhân có việc hoặc công nhân nữ có bầu, để người khác làm thay mấy tháng cũng có.
Bà nội Vu nghĩ rồi nói: "Đây đúng là một cách hay. Đến lúc đó... nhà thằng lớn đi làm một tháng, nhà thằng ba đi làm một tháng, lương nhận được ta chia cho một nửa." Bởi vì chưa tách ra ở riêng, tiền do bà quản lý, nhưng mà con dâu mỗi ngày đi rửa rau cũng mệt, vì vậy bà cho bọn họ một nửa.
Vu Tiếu cảm thấy, bà nội Vu đúng là một người thông minh.
Vu Tiếu nói: "Nếu như đảm bảo được lương thực đủ ăn, thì mọi người có thể trông thêm rau xanh, tiệm cơm quốc doanh sẽ trực tiếp thu mua rau xanh ở đại đội sản xuất, tiền trả thẳng cho nhân dân, bên phía thành phố Y, kế hoạch như vậy đã thực hiện gần nửa năm rồi."
"Còn có chuyện tốt như vậy hả?" Thím ba Vu không nhịn được nói.
Vu Tiếu gật đầu.
Ông nội Vu nói: "Đất nước chúng ta sẽ càng ngày càng phát triển."
Điều này Vu Tiếu tán đồng, sẽ càng ngày càng tốt, trải qua khủng hoảng mới từ từ đứng lên được. Cũng giống như Kha Cảnh Dương nói, lục quân của nước ta mạnh là bởi vì quân ta dám liều mạng, dám dùng tính mạng để đánh đổi.
Thực ra không chỉ binh lính dám liều mạng, mà nhân dân cũng dám liều, đây là tỉnh thần dân tộc.
Nói chuyện thêm một lúc bà nội Vu nói: "Tiếu Tiếu, cháu có mệt không, không thì cháu và Cảnh Dương vào nhà nghỉ ngơi một lúc? Mấy ngày này hai đứa ở đây đi, phòng bà đã dọn cho hai đứa rồi, chăn cũng đã mang ra phơi nắng, vô cùng ấm áp."
Vu Tiếu nói: "Vâng ạ, cháu cảm ơn bà, vậy mấy ngày này cháu ở đây, nhưng mà tạm thời cháu chưa cần nghỉ đâu ạ, mấy hôm ở trên tàu hỏa cháu đều ngủ."
Kha Cảnh Dương nói: "Hai hôm nữa công xã sẽ thông báo tuyển quân, cũng không biết có đến đại đội sản xuất hay không, trong nhà chúng ta có ai muốn làm lính không?"
"Không, không." Bác gái Vu vội vàng nói. Làm lính mặc dù vinh quang, nhưng cái chết của ông Vu khiến bà ấy sợ hãi, bà ấy sẽ không cho phép đi, tránh...
Thím ba Vu nói: "Nhà thím cũng không đi."
Ông bà nội Vu không nói gì. Chuyện của con trai thứ hai là nỗi đau trong lòng bọn họ.
"Lần này Cảnh Dương qua bên đây cũng vì việc công à?" Ông nội Vu hỏi.
Kha Cảnh Dương: "Vâng, vốn dĩ cháu được phân đến chỗ khác, bên này có nhiệm vụ tuyển quân, nên cháu và chiến hữu đổi cho nhau, vừa hay Tiếu Tiếu cũng muốn trở về thăm ông bà."
Ông nội Vu nghe xong rất vui, cháu gái nhớ mong mình, ông đương nhiên vui roi Người già rồi, có mạnh mẽ thế nào cũng thích được người khác quan tâm.
Những người đàn ông ngồi lại nói chuyện, bà nội Vu cùng hai người con dâu đi giết gà chuẩn bị bữa tối. Vu Tiếu cũng không khách sáo, người nhà họ Vu giết gà vẫn thấy mừng, bác gái cả và thím ba Vu không phải khách sáo ngoài mặt, nếu như cô khách sáo thì quá là không hay. Hơn nữa, đồ cô gửi về suốt một năm nay cũng không ít, người nhà họ Vu thực sự bằng lòng giết gà.
Chuyện phiền phức nhất khi giết gà chính là nhổ lông, lúc bà nội Vu cùng hai cô con dâu nhổ lông, Vu Tiếu cũng gia nhập, bởi vì.. gà còn nóng, nhổ lông có thể làm ấm tay.
Bà nội Vu là người không ngồi chơi nổi, bà dứt khoát giao việc nhổ lông cho bọn họ, bà ra ruộng hái rau, trên đường còn gặp không ít người quen.
"Vợ anh Vu đấy à, chị đi đâu vậy?"
Bà nội Vu: "Tôi đi cắt cải thảo ở dưới ruộng, trong nhà có khách đến."
"Ấy, bây giờ không phải cuối năm, cũng chẳng phải ngày lễ, sao lại có khách đến?"
Bà nội Vu: "Là con gái của thằng thứ hai, cháu gái của tôi Tiếu Tiếu về rồi, đưa cả cháu rể về cùng, đứa trẻ này rất giỏi, gả cho một người đàn ông tốt, tôi cũng yên tâm."
"Tiếu Tiếu nhà bà về rồi? Chính là cô cháu gái thường xuyên gửi hàng ve cho nhà bà ay hả?" Cứ hai tháng nhà họ Vu lại có một bọc hàng gửi đến, đây là việc cả đại đội đều biết, mọi người cũng biết rằng đây là đồ do đứa con gái của người con trai thứ hai đã hi sinh của bọn họ gửi về.
Kể ra thì, Vu Tiếu được đánh giá rất tốt. Một cô gái đã xuống nông thôn thi thoảng lại gửi đồ về cho ông bà nội, đồ gửi về đều là đồ tốt. Đây không phải chỉ đơn giản là gả cho người tốt, bản thân chắc chắn cũng có bản lĩnh. Nên mọi người đều hâm mộ nhà họ.
Đừng nói là cháu gái đã xuất giá, đến cả con gái đã xuất giá cũng không hiếu thuận như vậy.
Hôm nay bà nội Vu quả thực rất vui, mỗi người bà gặp, bà đều nói với họ cháu gái về rồi, không bao lâu sau, cả đại đội đều biết cô cháu gái thường xuyên gửi đồ cho nhà họ Vu về rồi.