Thập Niên 60: Trở Thành Bạn Thân Nữ Phản Diện (Dịch Full)

Chương 420 - Chương 420:

Chương 420: Chương 420:Chương 420:

Việc đặt tên này đúng là làm khó người khác.

Hành động này của Bạch Tiểu Hoa là có ý đồ riêng, cô ấy hi vọng thông qua việc đặt tên này, cô con gái của mình có thể liên quan đến nhà chú út, trong số họ hàng nhà họ Kha thì chú út và thím út là có tương lai nhất, cô ấy cũng không phải muốn con gái bám lấy nhà chú út, chỉ là sau này nếu như cần, cũng hi vọng thím út nể mặt mình đã đặt tên cho con bé, giúp con cô ấy.

Vu Tiếu thấy mọi người không có ý kiến gì nên cô không từ chối nữa, thực ra ở niên đại này cái gọi là trưởng bối có tương lai, học nhiều đặt tên cũng là một việc bình thường. Tuổi Vu Tiếu không lớn bằng Bạch Tiểu Hoa, nhưng bối phận của cô cao hơn, học lực cũng cao hơn.

Vu Tiếu nghĩ rồi nói: "Tiểu Miêu có liên quan đến cây mạ, mạ lớn thành thóc, thóc bóc vỏ xong thành gạo, thím đặt một cái tên đồng âm với gạo đi*, mật trong từ mật ong đi, ngọt ngào như mật ong, hi vọng cuộc đời của Kha Mật cũng có thể ngọt ngào như mật ong, vậy thì gọi là Kha Mật đi, Tiểu Hoa thấy thế nào?"

*Từ gạo trong tiếng Trung đọc là Mi, từ mật trong tiếng Trung cũng đọc là Mi, nên gọi là từ đồng âm.

Bạch Tiểu Hoa cảm thấy tên này rất hay: "Kha Mật, Kha Mật, tên thật hay" Quả thực rất hay, không phải có nghĩa là ngọt ngào sao, gọi Mật Mật cũng hay: "Cảm ơn thím út." Bạch Tiểu Hoa nói với cô xong thì quay ra nói với Mật Mật: "Sau này con tên Kha Mật, là mật ong ngọt ngào, là con ong mật chăm chỉ, đều là con. Sau khi lớn lên phải cảm ơn thím út đã đặt cho con cái tên hay như vậy, biết chưa?”

Không chỉ Bạch Tiểu Hoa cảm thấy cái tên này rất hay, mà những người khác của nhà họ Kha cũng cảm thấy tên này hay. Vì vậy, mọi người cùng khen ngợi.

"Em dâu đặt cái tên này thật hay."

"Đúng vậy, người có học có khác, sau này nhà chị có cháu cũng phải nhờ em dâu đặt tên."

"Em dâu không thể chỉ đặt cho mỗi Kha Mật mà không đặt cho nhà chị đấy."

Bà Kha trợn trắng mắt, trông mấy đứa con dâu này này, chỉ được có vậy thôi.

Vu Tiếu cười cười: "Nếu như thích hợp thì em đương nhiên không chối từ. Các chị dâu bảo em đặt tên cũng là nể mặt em."

Người trong nhà họ Kha tụ lại quả thực rất đông vui, chỉ trưởng bối thôi đã là hai mâm, huống hồ còn cả đám trẻ. Vì vậy, mọi người chia nhau ra ngồi bốn mâm, đàn ông ngồi trong nhà chính của nhà cũ, phụ nữ đến ngồi trong phòng khách của nhà mới. Xung quanh đều thắp đèn dầu và đèn pin, ánh sáng đèn pin cộng thêm đèn dầu, trong phòng sáng như ban ngày.

Nhiều người như vậy cùng ăn cơm tất niên khiến Vu Tiếu nhớ đến thế giới hiện thực. Ở thế giới hiện thực, bình thường người trong nhà cũng ít, với lại bây giờ nhiều nhà đều là con một, vì vậy bình thường có việc gì cũng không có bao nhiêu người, chỉ khi năm hết tết đến, mọi người ngồi lại cùng nhau, sau đó ăn cơm ở khách sạn thì mới thấy đông vui hơn. Người nhà khác như nào cô không biết, nhưng nhà Vu Tiếu chính là như vậy, tết đến tất cả họ hàng tụ họp lại với nhau ăn cơm ở khách sạn, chỉ là tiền sẽ chia đều.

Thực ra, theo ý của cha Vu Tiếu, điều kiện gia đình nhà họ tốt nhất, nhà bọn họ trả tiền là được, họ hàng đều là gia đình bình thường, mọi người không muốn chiếm hời của nhà cô. Vì vậy sau khi ăn bữa tối ở khách sạn xong, cha mẹ Vu Tiếu sẽ đưa mọi người đi ngâm chân, hoặc là đưa mọi người đến gần đó thăm thú, tiền chi trả những việc này đều do nhà bọn họ bỏ ra.

Cơm tất niên năm nay phong phú hơn mọi năm, một là con dâu mới năm đầu tiên đón tết, bà Kha khuyến khích, hai là Vu Tiếu dùng điểm thiện cảm đổi không ít đồ ăn, vì vậy càng phong phú hơn.

Đàn ông trong nhà đặc biệt vui mừng, bởi vì có rượu, phụ nữ và trẻ con cũng vui vẻ bởi vì có cơm rượu. Vì vậy bữa cơm tất niên này, già trẻ lớn bé trong nhà họ Kha đều rất vui mừng.

Sau bữa cơm tất niên, mọi người ở lại nhà họ Kha chờ đến giao thừa, trước đây deu chờ giao thừa ở nhà cũ, năm nay đổi thành nhà mới, bởi vì phòng khách nhà mới rộng rãi, hơn nữa còn có sô pha để ngồi, rất thuận tiện, đặc biệt là đàn ông còn lấy bài ra chơi. Tết mà, cũng không phải cá cược, người trong nhà chơi bài cũng không có ai quản.

Bà Kha lấy đài cát xét ra đặt ở giữa, mọi người nghe tin tức, nghe nhạc, rồi lại xem đàn ông đánh bài, trước đây đêm ba mươi trôi qua rất chậm, năm nay lại vô cùng nhanh.

Vu Tiếu ngồi giữa đám phụ nữ, miệng ăn quả óc chó, nghe bọn họ thảo luận về tin tức bát quái trong thôn, cô nghe rất vui vẻ. Cô phát hiện niên đại này có một thứ tốt hơn hiện đại, chính là tin bát quái của niên đại này nhiều hơn, ở hiện đại những tin bát quái xung quanh mình rất ít, đối với tin bát quái của người khác, tin bát quái trên mạng, cô không hứng thú lắm. Nhưng tin tức bát quái của niên đại này đều liên quan đến những người xung quanh mình, vì vậy vô cùng thú vị.

Bà Kha cùng các con dâu, nói từ thanh niên trí thức đến phụ nữ, rồi lại từ phụ nữ nói đến phụ nữ góa chồng, dù sao tất cả tin tức bát quái... đều liên quan đến phụ nữ. Trong lòng Vu Tiếu nghĩ, thì ra sự soi mói giữa phụ nữ với nhau từ xưa đã có.

Lúc sắp đến mười hai giờ, bà Kha kêu các cô con dâu cùng đi nấu bánh trôi, lúc bê bánh trôi lên thì đã mười hai giờ, vừa là bữa khuya, lại tượng trưng cho một năm mới đoàn viên, cũng chúc mọi người có một năm mới viên mãn.

Lúc bê bánh trôi lên, bà Kha nhắc nhở: "Bên trong có năm viên bánh trôi có tiền xu, xem nhà ai vận may tốt." Năm chiếc bánh trôi tượng trưng cho năm nhà, từ nhà Kha Cảnh Đương đến nhà anh cả Kha, vừa hay năm nhà.

Bánh trôi có tiền xu mọi năm đám trẻ cũng được ăn, vì vậy sẽ không nuốt xuống bụng, nghe bà Kha nhắc nhở xong mọi người vô cùng hưng phấn.

Rất nhanh đã có người ăn được cái đầu tiên: "Con bắt được rồi." Bạch Tiểu Hoa vui mừng nói: "Con bắt được một cái."

Vu Tiếu nói: "Không hổ là con dâu trưởng của nhà chúng ta, vận may rất tốt." Nhưng mà cô không muốn ăn bánh trôi, Vu Tiếu cảm thấy tiền xu này chắc chắn rửa không quá sạch. Đừng nói là niên đại này, cho dù ở hiện đại, bánh trôi cho tiên xu cô cũng không muốn ăn. Nhưng cô không muốn khiến mọi người mất hứng, vì vậy Vu Tiếu đưa bát của mình cho Kha Cảnh Dương: "Anh ăn hai bát đi, em no rồi, không nuốt được."

Kha Cảnh Dương nói: "Nếu em ăn không nổi thì gắp mở bánh trôi ra xem trong có tiền xu không."

Vu Tiếu nghe xong thấy cũng phải, vì vậy cô bắt đầu gắp bánh trôi.

Rất nhanh, đồng xu thứ hai xuất hiện: "Con bắt được rồi, con bắt được rồi."

Người thứ hai ăn bánh trôi có chứa đồng xu là chị dâu ca kha.

Chị dâu hai Kha nói: "Xem ra năm nay nhà anh cả vận may rất tốt."

"Con cũng bắt được rồi." Anh hai Kha nói.

Anh Hai Kha vừa nói xong, chị dâu hai Kha cười tươi như hoa, đặc biệt là dưới ánh đèn nụ cười đó vô cùng chói mắt. Nhưng mà, còn chưa đợi chị ta cười xong, anh hai Kha lại nói: "Con lại bắt được đồng nữa."

Lần này nụ cười trên mặt chị dâu hai Kha càng không thu lại được. Nhà anh cả trúng hai đồng, nhà bọn họ cũng có hai đồng, lần này chị ta không tham nữa, cái cuối cùng thuộc về ai cũng được.

Nhưng mà: "Con lại ăn trúng một cái nữa." Anh hai Kha nhổ đồng tiền xu thứ ba ra.

Việc này lớn rồi đây, anh tư Kha nói: "Bánh trôi năm sau không có phần của anh hai nữa, anh hai đã ăn ba chiếc bánh trôi này rồi, ba năm tới đều thật viên mãn, vì vậy bánh trôi ba năm tới không cần ăn nữa đâu."

Anh hai Kha cười ha ha nói: "Vậy ba năm tới anh ăn bánh trôi không có đồng tiền xu đi, lúc mọi người nấu bánh trôi tách bánh trôi có tiền xu và không có tiền xu ra."

Anh ba Kha nói: "Vậy cũng được, năm sau anh cả cũng phải như vậy, năm đồng tiền xu năm sau thuộc về ba nhà bọn em."

Vu Tiếu vỗ vai Kha Cảnh Dương: "Năm sau anh phải ce gắng lên."

Kha Cảnh Dương nói: "Năm sau còn có cha mẹ và ông nội cùng cố gắng mà." Ý là nhà bọn họ dù sao cũng còn bốn người nữa.

Ăn xong bánh trôi, mọi người ai về nhà người đấy.

Ngày hôm sau, Vu Tiếu còn chưa tỉnh lại đã bị tiếng bên ngoài làm ồn đến tỉnh.

"Chú út, thím út, chúc mừng năm mới."

"Cậu, mợ, chúc mừng năm mới."

Trẻ con ở nông thôn thích cầm túi chạy khắp thôn, cho dù là quen hay không quen đều sẽ chúc tết. Trẻ con đến chúc tết, người lớn sẽ cho ít đồ ăn, vì vậy chúc tết cả thôn, túi của đám trẻ cũng được đổ đầy. Mà nhà bọn họ là nhà sung túc nhất thôn, nên nhà họ Kha cũng không trốn thoát được bọn trẻ con đến chúc tết. Không những trẻ con nhà họ Kha và nhà họ Phạm thích đến, mà trẻ con nhà khác cũng thích đến.

Sáng sớm bà Kha thức dậy, lấy kẹo, hạt dưa ra đặt trên bàn, chia cho từng bạn nhỏ. Bà còn hấp màn thầu, bánh bao, nếu như trẻ con nhà mình đến chúc tết bà còn chia cho cả chúng. Bánh màn thầu và bánh bao nhỏ đều là đồ hôm qua bà cùng các con dâu làm.

Lúc này bà Kha nghe thấy có người gọi bên nhà mới, bà vội vàng chạy ra nói lớn: "Đám nhóc con đang làm gì đấy, qua bên đây, đừng làm phiền chú thím ngủ."

Đám trẻ nghe bà Kha gọi như vậy cười ha ha đến qua nhà cũ.

"Bà nội, chúc mừng năm mới."

"Bà cô, năm nay có tiền lì xì không ạ?"

"Bà nội, cháu muốn ăn bánh bao."

Bà Kha buồn bực nói: "Đúng là kiếp trước thiếu nợ mấy đứa mà, xếp hàng cẩn thận, mỗi đứa một chiếc bánh bao hoặc màn thầu, bánh bao có nhân thịt, màn thầu có nhân đường, mấy đứa tự chọn, biết chưa?"

"Cháu biết rồi, cháu biết rồi."

"Bà cô ơi, năm nào cũng được như vậy ạ?”

Bà Kha: "Có đồ ăn vẫn không chặn được miệng mấy đứa hả?"

"Lêu.." Đám trẻ làm mặt quỷ.

Năm mới rộn ràng cứ trôi qua trong sự vui vẻ của đám trẻ, kỳ nghỉ của Kha Cảnh Dương chỉ có mấy ngày, vì vậy mấy ngày sau bọn họ về quân doanh.

Về đến quân doanh, Kha Cảnh Dương lại đến tìm lãnh đạo, sau khi nói chuyện với lãnh đạo sau, Vu Tiếu chính thức kết thúc việc bị giam lỏng, vì vậy cô lại trở về tiệm cơm quốc doanh làm việc.

Chớp mắt đã bảy năm trôi qua.

Tháng 10 năm 1977. truyền thông cả nước công khai tin tức khôi phục kỳ thi đại học. Lúc đó các nơi trên cả nước đều xôn xao.

Thủ trưởng cấp cao nhất ngồi trong phòng làm việc nhìn tin tức trên báo, ông ấy rơi giọt nước mắt vui mừng. Thực ra từ năm 1976. thủ tướng qua đời đã khiến thủ trưởng cấp cao nhất tin tưởng Vu Tiếu rồi. Có lẽ bắt đầu từ lúc đó, ông ấy mới thực sự cảm thấy vui mừng. Bởi vì đây có nghĩa lời Vu Tiếu nói là thật, có nghĩa tương lai bọn họ sẽ trở thành một trong những cường quốc trên thế giới. Đại diện cho việc tương lai nhân dân có thể sống cuộc sống rất tốt.

Thủ trưởng cấp cao nhất cất cẩn thận tờ báo này đi, sau đó ông đi ra khỏi phòng làm việc nhìn cả quân khu, nụ cười của ông rực rỡ như ngôi sao năm cánh trên lá quốc kỳ.
Bình Luận (0)
Comment