Chương 60:
Chương 60:Chương 60:
Vu Tiếu hít sâu một hơi, lấy hết can đảm ghé vào trên quầy, sau đó cẩn thận từng li từng tí hỏi nhân viên bán hàng: "Đồng chí này, nơi này của các cô có quần áo vải bông nào có tì vết không cần dùng phiếu mua hay không? Tôi có thể dùng phiếu thịt, phiếu công nghiệp, phiếu bình giữ nhiệt bản địa để bày tỏ lòng cảm ơn với cô."
Châu Mật Hồng trợn to hai mắt với vẻ ngạc nhiên. Cô ấy cảm thấy lá gan của Tiếu Tiếu thật lớn, chẳng qua, đây cũng không phải là đầu cơ trục lợi, cho dù bị người khác phát hiện hình như cũng không sao, cùng lắm là bị nhân viên bán hàng từ chối thôi. Vừa nghĩ như vậy, Châu Mật Hồng cảm thấy Tiếu Tiếu thật thông minh. Nếu Vu Tiếu biết trong lòng cô ấy đang nghĩ gì, chắc chắn sẽ hỏi, không phải chuyện mà cậu nên tò mò là tại sao mình lại có phiếu bản địa hay sao?
Nhân viên bán hàng vốn không hề để ý nghe cô nói vậy, ánh mắt lóe lên: "Áo quần vải bông tì vết chỉ có một bộ, nếu cô muốn mua thì có thể mua vải bông bị tì vết." Nếu như cả hai bộ đều có tì vết thì không dễ qua mắt, làm gì có chuyện khéo như vậy.
Vu Tiếu nghe đến đây, có thể nha, cô mua vải bông có tì vết rôi nhờ một thím khéo tay trong đại đội may giúp là được, vì vậy nói: "Vậy cô muốn phiếu gì?"
Nhân viên bán hàng: "Một phiếu bình giữ nhiệt, một phiếu nửa ký thịt."
Cuộc trao đổi được tiến hành rất nhanh. Nhân viên bán hàng dẫn bọn họ đến kho hàng, trung tâm thương mại lớn như vậy, tất nhiên sẽ có không ít sản phẩm bị lỗi, nhưng cũng chỉ có nhân viên nội bộ mới có được loại phúc lợi này. Nhân viên bán hàng lấy ra một bộ quần áo bông có tì vết, màu xám nhạt, mặt trên có một vết bẩn màu đen nho nhỏ, hẳn là bị vải vóc khác lem màu. Sau đó cô ta căn cứ theo yêu cầu của Vu Tiếu lấy a một khối vải bông màu trắng dài mười thước.
Trong kho hàng không có người khác, Vu Tiếu lại nói: "Chị này, tôi còn muốn mua hai chiếc áo lông, một chiếc áo vét-tông (/) vải nỉ, một chiếc áo bông, hai chiếc quần vải nhung, có hàng lỗi không?”
(/) áo vét-tông (短上衣): là một chiếc áo khoác có tay cài nút phía trước, che đi cơ thể từ phần ngực đến hông và là một bộ phận của trang phục com-lê.
Nhân viên bán hàng: ".." Vị đại gia này từ đâu đến vậy? Ăn mặc quê mùa như vậy nhưng là người có tiền, cô ta nói: "Một lần bán nhiều sản phẩm có tì vết như vậy không nằm trong quyền hạn của tôi. Nhưng nếu cô còn phiếu hiếm lạ khác thì tôi có thể mờ chủ nhiệm đến phê chuẩn." Ý này ai nghe cũng hiểu.
Vu Tiếu nghe vậy thì nói: "Tôi có phiếu tivi, phiếu máy may, phiếu xe đạp, phiếu đồng hồ đeo tay." Hệ thống này có BUG rồi, ví như, tất cả các loại phiếu đều trị giá mười điểm thiện cảm, nhưng nếu mua quần áo thì một chiếc áo vét-tông vải ni cần phiếu vải năm thước, mà phiếu ở trong cửa hàng của hệ thống đều là phiếu một thước, vậy cần năm tấm phiếu, cũng tức là năm mươi điểm thiện cảm, vì vậy rất phí. Nhưng nếu là phiếu tivi, phiếu máy may, phiếu xe đạp, phiếu đồng hồ đeo tay thì cũng chỉ có giá mười điểm thiện cảm mà thôi. Nhưng nếu đem những loại phiếu này đi đổi tiền thì có thể đổi đến bảy mươi đồng.
Nhưng nếu là loại BUG này thì cô sẽ không báo lên trên.
Vu Tiếu cảm thấy người làm nhiệm vụ lúc trước chắc cũng phát hiện ra BUG này, nhưng người thông minh thì sẽ không báo lên trên, bởi vì ai mà biết được liệu nhiệm vụ lần sau của mình có phải cũng là thời đại này hay không, có tiện nghi không chiếm thì phí.
Nhân viên bán hàng khiếp sợ trợn to hai mắt, cô gái nhỏ này ăn mặc quá kém, vừa nhìn đã biết là người có điều kiện không tốt, nhưng không ngờ lại có nhiều loại phiếu như vậy. Lại nhìn cô gái đi theo bên cạnh, quần áo trên người chính là đồ của trung tâm thương mại, nên vừa nhìn đã biết là người có tiền, chẳng lẽ phiếu là của cô gái này? Trong lòng có chút suy đoán, cô ta ngờ ngợ hỏi lại một câu: "Hai người chắc chắn mình có những loại phiếu đó chứ? Nếu có thì tôi sẽ đi hỏi chủ nhiệm một chút."