Chương 62:
Chương 62:Chương 62:
Chủ nhiệm: ".." Té ra cô gái nhỏ này cho rằng nơi này của ông ta thứ gì cũng có hay sao? Ông ta nói: "Như vậy đi, lại đưa cho cô hai đôi giày đi mưa, cộng thêm những thứ trước đó nữa, không cần trả tiền, coi như là tiền tôi mua phiếu tivi, để tôi trả." Cộng hết những thứ này lại cũng không đắt bằng phiếu tivi, ông ta cũng không chịu thiệt. Nhưng ông ta cũng không thể chiếm không tiện nghỉ của người ta được, vì vậy tiền mua những thứ trước đó sẽ do ông ta trả.
Vu Tiếu cảm thấy bản thân đã được lợi. Đối với cô mà nói, cô chỉ cần bỏ ra hai mươi điểm thiện cảm mà thôi.
Cuối cùng, hai chiếc áo lông một đen một xanh bộ đội, một chiếc áo vét-tông vải nỉ màu đen, một chiếc áo bông màu xanh bộ đội, để phối hợp với chiếc áo lông trước mặt còn có một chiếc quần nhung màu đen và một chiếc quần bông màu đen, tất cả đều có tì vết. Về phần hai đôi giày đi mưa, một đôi size 35 là của Vu Tiếu, còn đôi size 37 là của Châu Mật Hồng.
Lúc rời khỏi quầy hàng, cả hai đều rất vui vẻ.
Tiếp đó, hai người đi mua bình giữ nhiệt, một chiếc bình giữ nhiệt có giá bằng một phiếu bình giữ nhiệt cộng thêm năm đồng. Vu Tiếu mua hai bình, cộng thêm phiếu bình giữ nhiệt, phiếu thịt đưa cho nhân viên bán hàng họ Đồ và phiếu tivi, phiếu xe đạp đưa cho chủ nhiệm quầy hàng, hôm nay đã tiêu tổng cộng sáu mươi điểm thiện cảm.
Lúc bước chân ra khỏi trung tâm mua sắm, cả hai đều có cảm giác ngơ ngác.
Châu Mật Hồng nhìn Vu Tiếu và nói: "Tiếu Tiếu, mình cảm thấy có chút khó tin." Rõ ràng là cô ấy muốn mua quần áo cho Tiếu Tiếu mà, kết quả lại biến thành Tiếu Tiếu mua giày đi mưa cho cô ấy.
Vu Tiếu khẽ ừ một tiếng, rồi nói: "Mật Hồng này, mình còn có phiếu lương thực, chúng ta đi Cung Tiêu Xã mua lương thực nhé?”
Châu Mật Hồng nghĩ đến những bất tiện ở Ao Tử Sơn, chỉ có thể gật đầu: "Đi thôi."
Sau đó, hai người lại đến Cung Tiêu Xã mua mười ký lương thực, năm ký gạo, năm ký bột Phú Cường. Châu Mật Hồng cảm thấy Vu Tiếu đã mua giày đi mưa rồi, nên số lương thực này dù gì cũng phải do mình thanh toán. Sở dĩ mua mười ký là vì không dám mua nhiều, ăn xong lần sau có thể đến Cung Tiêu Xã của công xã để mua.
Lúc hai người đi về phía xe kéo, người ngồi trên xe kéo đều đần mặt nhìn bọn họ. Tống Mãn Đường lấy lại tinh thần trước tiên, vội vàng giúp hai cô gái khiêng lương thực lên xe. Lại nhìn áo quần trong chiếc sọt sau lưng Vu Tiếu, anh ta âm thầm chậc lưỡi, cô nàng thanh niên trí thức này mua nhiều ghê, ai dám cưới một cô gái biết tiêu tiền như vậy chứ? Không chỉ một thanh niên nông thôn như Tống Mãn Đường bị dọa sợ, ngay cả Điền Tinh Tinh và Triệu Bảo Lan cũng bị dọa nốt. Và tất nhiên, bọn họ đều tưởng là Châu Mật Hồng mua. Dù sao Vu Tiếu cũng ăn mặc "giản dị" quá, trông không giống người sẽ mua những thứ này.
Ngược lại, Hàn Giản không hề ngạc nhiên, ba đời nhà họ Châu chỉ có một cô con gái, ngày thường rất được nuông chiều.
Bầu không khí trên xe kéo nhất thời trở nên yên tĩnh, mấy đồng chí nam vốn đã ít nói, nhưng Điền Tinh Tinh và Triệu Bảo Lan bị đống chiến lợi phẩm của Vu Tiếu và Châu Mật Hồng kích động nên cũng không có tâm tư nói chuyện. Chỉ là ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm đống quần áo.
Lúc sắp đến hai giờ, cuối cùng cũng đến công xã Đại Phong.
Tống Mãn Đường nói: "Mọi người chuyển hành lý lên xe bò của đại đội, tôi đi gọi xe bò đến." Nói xong, anh ta dẫn đầu nhảy xuống xe kéo, nói với người bên kia: "Chú Lý Ca, thanh niên trí thức đến rồi, nhanh qua đây chuyển hành lý nào."
Lý Ca là người quản lý trâu bò ở Ao Tử Sơn. Trước giải phóng, cả nhà ông ta chăn bò cho nhà địa chủ, cho nên bản lĩnh quản lý trâu bò không tồi, cũng vì thế nên trâu bò ở Ao Tử Sơn đều giao hết cho Lý Ca chăm sóc.
"Đến đây." Động tĩnh của xe kéo lớn như vậy, ông ta đã nghe thấy tiếng động cơ xe từ sớm, cũng nhìn thấy bóng dáng của Tống Mãn Đường, còn có thể không qua đó sao?