Chương 72:
Chương 72:Chương 72:
Vu Tiếu không muốn chiếm tiện nghi của Châu Mật Hồng, nếu cô không có tiền thì thôi, nhưng là cô có tiền, cô không muốn chiếm tiện nghi này. Nhưng cô cũng biết tính của Châu Mật Hồng, chắc chắn cô ấy sẽ không chịu nhận tiền, vì vậy cô không kiên trì nữa, trong lòng quyết định sẽ bồi thường cho Châu Mật Hồng ở mặt khác.
Mẹ Tống thấy tình hình này, bà cảm thấy vị thanh niên trí thức Châu này không chỉ nhiều tiền, mà đầu óc cũng không được thông minh lắm. Hai món đồ giá bảy đồng tiền cứ tặng ra ngoài như vậy? Đúng là tiêu tiền như nước. Nhưng bà ấy cũng biết không nên xen vào chuyện của người khác.
Mẹ Tống thu tiền của Châu Mật Hồng, sau đó gọi Tống Mãn Đường vào chuyển đồ tới ký túc xá thanh niên trí thức.
Nhà họ Tống có xe kéo bằng gỗ, Tống Mãn Đường chuyển hai chiếc tủ và hai chiếc rương lên xe kéo, sau đó kéo một mạch đến ký túc xá thanh niên trí thức.
Lúc bọn họ đến ký túc xá, Kim Linh đã đi làm, Điền Tinh Tinh và Triệu Bảo Lan đang sắp xếp đồ đạc trong phòng. Hai người nghe thay động tĩnh thì ra ngoài xem. Lúc này nghe thấy Điền Tinh Tinh nói: "Đồng chí Tống, nhà anh có còn rương gỗ như thế này không?" Cô ta cũng cảm thấy chiếc rương gỗ này không tệ. Triệu Bảo Lan cũng nói với theo: "Tôi cũng muốn một chiếc rương gỗ như thế này, đồng chí Tống, thứ này bao nhiêu tiền vậy?"
Tống Mãn Đường nói: "Rương gỗ giống thế này chỉ còn lại một chiếc, nếu cô muốn thì chỉ có thể đặt làm. Các cô có thể trực tiếp trả hai đồng, cũng có thể dùng phiếu hoặc lương thực để thay thế."
Điền Tinh Tinh vội nói: "Vậy tôi lấy chiếc rương có sẵn, tôi trả anh hai đồng." Mọi người đều mới xuống nông thôn nên trên người cũng khá dư dả, cha mẹ có chút lương tâm đều sẽ nhét không ít tiền cho con cái lúc bọn chúng xuống nông thôn.
Triệu Bảo Lan chỉ có thể nói: "Vậy thì tôi đặt làm một chiếc."
Tống Mãn Đường nói: "Được, lát nữa tôi sẽ đưa chiếc rương của thanh niên trí thức Điền đến, bây giờ tôi phải giúp thanh niên trí thức Châu và thanh niên trí thức Vu chuyển đồ đã."
Điền Tinh Tinh nói: "Không gấp, không gấp."
"Các thanh niên trí thức có nhà không?" Lúc này, từ bên ngoài truyền đến một giọng nữ.
Giọng nữ này khiến sắc mặt của Châu Mật Hồng tối sầm. Vu Tiếu không chú ý đến tình huống của Châu Mật Hồng, nghe thấy tiếng nói này, cô tò mò nhìn ra cổng, Chỉ thấy một cô gái kéo một chiếc xe gỗ đi vào: "Tống Mãn Đường, anh cũng ở đây à, đến giao dụng cụ gỗ sao?" Cô ta chào hỏi Tống Mãn Đường trước, sau đó lại nói với các nữ thanh niên trí thức: "Chào mọi người, tôi là Trương Vân Đóa, đại đội trưởng Trương Lâm Quốc là cha của tôi, bây giờ tôi là người tính công điểm của đại đội. Nếu mọi người gặp khó khăn gì có thể đến tìm tôi, hôm nay tôi đến đưa lương thực cho mọi người."
Cô gái trẻ tuổi mặc một áo khoác ngắn màu xám nhạt, bên dưới là một chiếc quần bố dày màu đen, hai bím tóc rủ xuống trước ngực. Cô gái lớn lên trắng nõn sạch sẽ, tuy sắc mặt có chút vàng như nến, nhưng nếu đem ra so sánh thì vẫn rất xinh đẹp.
Thì ra đây là nữ chính Trương Vân Đóa, người yêu của Hàn Giản.
Vu Tiếu đến bên cạnh Châu Mật Hồng, nắm lấy tay cô ấy.
Châu Mật Hồng nhìn cô mỉm cười, ngay cả Hàn Giản cô ấy cũng bỏ xuống được, huống chi là Trương Van Đóa?
Trương Vân Đóa tiếp tục nói: "Đây là lương thực tháng mười một của thanh niên trí thức mới đến, mỗi người mười ký, gồm có một ký gạo, bảy ký rưỡi khoai lang, một ký rưỡi ngô. Mọi người đến nhận rồi ký tên giúp tôi. Lương thực của tháng đầu tiên sau khi các thanh niên trí thức xuống nông thôn là do đại đội trợ cấp. Sau này lương thực mỗi tháng đều căn cứ vào công điểm để nhận, mười công điểm có thể nhận nửa ký lương thực, lương thực của các thanh niên trí thức là mỗi tháng nhận một lần. Nói cách khác, công điểm tháng mười một của mọi người có thể đổi lương thực vào tháng mười hai.