Chương 85:
Chương 85:Chương 85:
Châu Mật Hồng nghe Vu Tiếu nhắc đến Trương Đại Phát, sắc mặt lập tức trắng bệch, cô ấy cuộn chặt nắm tay, hai mắt đỏ bừng như xung huyết. Cho dù cô ấy không thông minh, nhưng đời trước sau khi gả cho Trương Đại Phát, cô ấy cũng biết mình bị Trương Đại Phát tính kế, nhưng không có ai tin cô ấy. Đời trước, tiếng tăm của Trương Đại Phát ở Ao Tử Sơn rất tốt, mà cô ấy thì chỉ toàn tiếng xấu.
Thật ra sau khi sống lại Châu Mật Hồng vẫn sợ Trương Đại Phát, nhưng vì muốn chăm sóc cho bạn tốt cho nên cô ấy cố nhịn. Sau này Nhậm Sóc động tâm với cô ấy, sau khi phát hiện sự âm ngoan của Trương Đại Phát, anh ta vẫn luôn bảo vệ và che chở cho cô ấy.
Nhưng cốt truyện ban đầu đã bị nữ chính xuyên sách phá hoại hoàn toàn. Cô ta lợi dụng Khương Đại Phát, khiến Châu Mật Hồng dù sống lại vẫn bị hắn ta hủy hoại trong sạch trong đập chứa nước đó. Nhưng lần này, Châu Mật Hồng tình nguyện bị bêu rếu là người đàn bà dâm đãng cũng không muốn gả cho Trương Đại Phát.
Vì vậy cô ấy bi thảm cả đời, nguyên chủ cũng bi thảm cả đời.
"Mật Hồng, cậu đừng sợ." Vu Tiếu bước tới ôm lấy Châu Mật Hồng: "Chỉ cần chúng ta có thể rời khỏi nơi này, Khương Đại Phát sẽ không làm gì được cậu." Châu Mật Hồng khẽ ừ một tiếng. Trọng sinh đã mấy ngày rồi, cô ấy vẫn luôn tránh nhớ đến những chuyện liên quan đến Trương Đại Phát, cô ấy sợ người đàn ông này. Hắn ta là sói đội lốt cừu. Hắn ta bụng dạ âm hiểm, tâm tư độc ác, cô ấy không phải là đối thủ của hắn. Nhớ đến những chuyện này, Châu Mật Hồng nhịn không được run rẩy: "Tiếu Tiếu, nếu.. nếu hắn vẫn tính kế mình như đời trước, quấn lấy mình, vậy phải làm sao bây giờ?"
Vu Tiếu tàn nhẫn nói: "Cho nên cậu phải về thành phố. Chỉ có trở về thủ đô thì mới được an toàn, hơn nữa... mình vẫn lo một chuyện, cậu trọng sinh, mình cũng trọng sinh, nhỡ đâu còn một người nữa trọng sinh thì làm sao bây giờ? Cho nên chúng ta vẫn nên nỗ lực rời khỏi nơi này thôi." Cô phải bức Châu Mật Hồng ác một chút, bằng không cô gái này vì mình sẽ do dự không chịu rời đi. Vu Tiếu nói tiếp: "Mật Hồng, cậu đừng lo cho mình, cậu về thành phố trước, chờ cậu đến thủ đô rồi, lại nhờ cha mẹ cậu giúp đỡ đưa mình về theo. Mình cũng sẽ viết thư cho các chiến hữu cũ của ba mình trong bộ đội, dù sao cha mình cũng là liệt sĩ, bộ đội sẽ quan tâm đến mình." Đương nhiên rồi, chờ Châu Mật Hồng về thành phố rồi, Vu Tiếu sẽ không viết thư cho bộ đội, chưa nói cô không biết bộ đội nằm ở chỗ nào, dù biết cũng không viết, đây chỉ là cái cớ để thuyết phục Châu Mật Hồng mà thôi. Chờ Châu Mật Hồng về thủ đô rồi, cô sẽ nghĩ cách vào thành phố tìm một công việc.
Cô tin ở thời đại này không có chuyện phiếu đồng hồ đeo tay, phiếu máy may và phiếu xe đạp không đổi được công việc, một tờ không được thì hai tờ.
Châu Mật Hồng nghe Vu Tiếu nói vậy cũng động lòng: "Nhưng, về thành phố dễ như vậy sao?"
Tiếp đó, Vu Tiếu nói với giọng thánh mẫu yếu ớt đáng thương: "Cho nên cậu phải nói với cha mẹ của cậu nha. Mật Hồng à, thật ra mình trọng sinh vào tháng mười, có thể không cần phải xuống nông thôn, mình có thể báo cảnh sát, mình là con gái của liệt sĩ, cha mình chỉ có một đứa con gái là mình, nằm trong danh sách được miễn xuống nông thôn. Nhưng... những mình nghĩ đến cậu, mình không yên tâm về cậu. Mình sợ cậu ở Ao Tử Sơn bị người ta ức hiếp, mình sợ cậu lại bị Trương Đại Phát lợi dụng, vì vậy mới không màng tất cả đến đây. Mật Hồng, coi như để mình bớt lo, khiến mình yên tâm, cậu nhất định phải trở lại thủ đô."
Vu Tiếu giả vờ đáng thương trước mặt Châu Mật Hồng, có chút đạo đức bắt cóc, nhưng không còn cách nào khác, ai bảo Châu Mật Hồng không yên tâm về cô chứ, cô không thể không làm vậy.
Quả nhiên, sau khi nghe Vu Tiếu nói vậy, hai mắt của Châu Mật Hồng đỏ lên vì xúc động.