Thập Niên 70 Bạch Phú Mỹ ( Dịch Full )

Chương 11 - Chương 11. Sợ Tôi Trộm Đồ Của Cô À

Chương 11. Sợ tôi trộm đồ của cô à Chương 11. Sợ tôi trộm đồ của cô à

Ánh hoàng hôn dần dần khuất sau ngọn núi, cả thôn làng rơi vào trong khung cảnh tĩnh lặng, khói bếp lượn lờ dâng lên trên từng nóc nhà, không biết Hạ Tam Nha chui từ xó xỉnh nào về, mà cả người lôi thôi lếch thếch trên đầu đầy cỏ dại. Cô bé đi lại giống như một chú mèo vậy, rất nhẹ nhàng không phát ra tiếng động nào.

Hạ Tùng Bách chú ý tới động tĩnh bên này, một tay bắt lấy cô bé rồi nhìn trước nhìn sau một vòng, sắc mặt có chút khó coi: “Đánh nhau với người khác?”

Hạ Tùng Chi giãy giụa rơi xuống đất, người co rúm lại chạy đến phía sau chị cả.

Hạ Tùng Diệp lấy cỏ rác trên tóc cô bé xuống, vỗ vỗ đầu cô bé an ủi. Mãi cho đến khi cô tắm rửa cho em mình mới phát hiện ra trên đùi cô bé có vết thương rất lớn, máu tươi chảy ròng ròng, lỗ tai cũng có vết rách. Cô kinh ngạc kêu ê ê a a, rồi vội vàng hái một nắm cây cứt lợn bỏ vào trong miệng nhai nát xong đắp lên trên miệng vết thương của Hạ Tùng Chi.

Cô đau xót vỗ về em gái một lúc lâu, sau đó mới nhớ đến Triệu Lan Hương mới vừa vào ở trong nhà.

“Đi gọi, cô ấy, ăn cơm.”

Tay Hạ Tùng Diệp chỉ chỉ về phía phòng Triệu Lan Hương, khoa tay múa chân nói với em trai mình.

Hạ Tùng Bách đen mặt bước đến gõ cửa phòng Triệu Lan Hương, thấy bên trong không có động tĩnh gì, thì đạp mạnh một cái vào cửa nói: “Người đâu rồi, đi đâu rồi hả?”

Em gái Hạ mở to mắt, bị anh trai làm cho sợ tới mức không dám thốt một tiếng nào ra khỏi cổ họng.

Hạ Tùng Chi cười cười, dùng khăn lông lau khô mặt cho em gái.

“Đừng, đánh nhau. Nó, tức giận.”

“Có đau không?”

Em gái Hạ đau đến mức nhe răng trợn mắt, có điều nhìn thấy một chiếc bánh bao trắng bóc tròn tròn đặt trong bát trên bàn ăn, thì trong mắt tràn đầy vẻ khó tin và khiếp sợ xen lẫn vui mừng. Cô bé dùng ngón tay chỉ vào chiếc bánh bao trắng kia, chị gái Hạ nhếch môi cười rồi gật đầu.

……

Lúc Triệu Lan Hương tắm rửa xong ra ngoài, thì trông thấy Hạ Tùng Bách với vẻ mặt không kiên nhẫn đang đứng trước phòng cửa cô, cánh cửa bị anh đạp một phát, kêu lên những tiếng kẽo kẹt giống như sắp không chịu nổi nữa.

Hạ Tùng Bách đang nổi giận thì bị bắt tại trận, nhưng anh không cảm thấy xấu hổ, vẫn đứng thẳng tắp trước phòng cửa con gái nhà người ta, ánh mắt tuỳ tiện nhìn cô không tập trung lắm.

Triệu Lan Hương dùng ngón tay vuốt mái tóc ướt của mình, ánh mắt lạnh nhạt liếc xéo anh một cái, rồi về phòng lấy một cái khăn lông lau khô tóc.

Hạ Tùng Bách lại dùng sức gõ cửa phòng cô: “Chị tôi thấy cô ngày đầu đến chưa chuẩn bị gì, nên bảo cô ăn cùng với chúng tôi một bữa. Ngày mai cô tự giác một chút, thiếu gì thì bổ xung cái đó, chúng tôi không nuôi cơm!”

Trong phòng lập tức truyền đến giọng nói trong veo dễ nghe của cô gái: “Được.”

Hạ Tùng Bách lại nói: “Cô ra ngoài ngay nhé.”

Anh cứ lặp lại mấy câu vô nghĩa như vậy, nếu đổi thành ông chồng già nhà cô hai mươi năm sau, cô nhất định sẽ dạy cho một bài. Nhưng mà hiện giờ Triệu Lan Hương lại dừng động tác trong tay, rồi đẩy cửa ra.

Anh ôm một đống không biết cỏ cây gì đó vào phòng, rồi dùng một cái chậu gốm đặt chúng lên.

Anh quang minh chính đại quan sát phòng ở của cô gái thành phố này một lượt, một chút tự giác về việc vào phòng con gái cũng không có, ánh mắt lướt qua quần áo cô vứt bừa trên giường, chỉ mới nửa giờ ngắn ngủn mà trong phòng đã có thêm rất nhiều đồ vật nhỏ, trên cửa sổ treo hai mảnh vải mành màu xanh lơ, cái bàn cũ kỹ được bọc bằng giấy hoa sạch sẽ, một bình hoa bằng sứ màu xanh lá cắm mấy đóa hoa dại.

Cả căn phòng rực rỡ hẳn lên, để lộ ra sự tươi mát dịu dàng chỉ con gái mới có.

Hạ Tùng Bách đóng chặt hết cửa sổ trong phòng lại, nhẹ nhàng nói: “Thu lại hết quần áo và đồ đạc đáng giá của cô lại, rồi đi ăn cơm.”

Triệu Lan Hương chỉ thu dọn quần áo trên giường, còn lại thì không động vào, rồi dựa vào cạnh cửa nhìn anh.

Hạ Tùng Bách hừ một tiếng: “Sao còn chưa đi ăn cơm, sợ tôi ăn trộm đồ đạc của cô à?”

Trong lúc nói chuyện anh quẹt một que diêm, châm vào đám ngải thảo trong chậu, ngay lập tức một tầng khói trắng xoá đặc đằng bốc lên. Đôi chân dài của anh xải bước một cái, đã nhảy ra khỏi cửa còn thuận tiện đẩy cô gái ngốc đang đứng giữ cửa ra ngoài, rồi nặng nề đóng cửa lại rầm một tiếng.

Trong lòng Triệu Lan Hương bỗng nhiên có chút ngọt ngòa, anh tự mình hun ngải thảo cho phòng cô.

Không thể tưởng tượng được tuy rằng anh hơi hung dữ, thế mà lại rất cẩn thận. Ngải thảo có thể đuổi trùng làm khô phòng, phòng để lâu không có người ở dễ dàng sinh ra nhiều mối mọt. Nếu đêm nay cứ ngủ tạm như vậy, thì ngày hôm sau chắc chắn bị cắn cả người đầy vết đỏ.

Trước đây khi ở bên cạnh anh, Triệu Lan Hương được anh theo đuổi. Mỗi ngày chỉ trồng hoa, cắm hoa pha trà, nhàn tới mức không có việc gì thì chơi với mèo rồi vẽ tranh, sống đần độn u mê mà lọt vào mắt xanh của ông chồng già nhà cô, anh kiên nhẫn tự tin theo đuổi cô ba năm. Hiện giờ…… Cô mới chỉ bắt đầu thôi.

Hạ Tùng Bách ở cái tuổi này thật sự còn chưa biết lấy lòng con gái thế nào. Hung dữ như vậy người thì lạnh lùng thái độ thì kiêu ngạo, không dọa con gái nhà người ta chạy mất dép đã là tốt lắm rồi.

Hạ Tùng Bách nói thêm: “Chỗ chúng tôi là nông thôn, nghèo, không có gì ngon để chiêu đãi cô đâu.”

Triệu Lan Hương ậm ừ một tiếng, cố hết sức giữ giọng nói của mình nghe có vẻ bình thường: “Tôi biết.”

Hạ Tùng Bách lạnh nhạt bước chân vượt lên trước, ném cô lại phía sau quay về nhà chính trước.

Cơm chiều ở nhà họ Hạ, rất đơn giản.

So với nhà ăn tập thể của thanh niên trí thức thì nhiều thức ăn hơn một chút, tốt xấu gì cũng trông thấy gạo. Có điều Triệu Lan Hương nhìn trong bát chị Hạ và em gái Hạ toàn khoai lang đỏ, thì thu lại những lời này.

Cô xẻ cơm trong bát mình vào trong bát hai cô ấy, rồi sờ sờ bụng cười: “Chiều nay ăn bánh bao còn chưa tiêu hóa hết, vẫn còn no.”

“Hai người ăn đi.”

Triệu Lan Hương nhìn Hạ Tùng Bách, trong bát anh gần như không có hạt gạo nào, một người đàn ông trưởng thành mà suốt ngày chỉ ăn những thứ không có dinh dưỡng thế này thì sống thế nào được?

Cô vừa định nhường bát cơm trong tay mình cho anh ăn, nhưng mà Hạ Tùng Bách ăn rất nhanh, chỉ hai ba miếng đã hết sạch cả bát khoang lang đỏ to đùng, nhìn anh ăn rất ngon, vẻ mặt thỏa mãn giống như ăn sơn hào hải vị vậy, anh ăn xong thì đứng dậy bưng bát cơm tẻ kia vào buồng trong cho bà nội luôn.

Cái miệng nhỏ nhắn của em gái Hạ cắn từng miếng từng miếng bánh bao, lúc cắn vào nước thịt bên trong cái miệng húp sùm sụp, đôi mắt sung sướng tỏa sáng. Từ bé đến giờ cô nhóc chưa từng ăn qua món nào ngon như vậy, ngay cả khi ăn tết, ăn thịt cũng cũng không ngon bằng, ăn ngon đến mức cô bé sắp chảy cả nước mắt.

Hạ Tùng Chi ăn được một nửa đột nhiên ngừng lại, nuốt nuốt nước miếng nhường bánh bao cho chị cả.

……

Ngày hôm sau khi thanh niên trí thức bắt đầu làm việc, Chu Gia Trân một mình kéo Triệu Lan Hương ra ngoài, vẻ mặt không dám tin tưởng hỏi cô: “Cô vào ở nhà họ Hạ?”

Giọng cô ấy mang theo vẻ khiếp sợ cùng với khinh thường, không che dấu chút nào.

“Hôm qua tôi vội vàng chuyển nhà, cũng chưa tới kịp hỏi cô cho rõ. Cô dính vào phiền phức rồi, nhanh chóng dọn ra ngoài đi!”

Triệu Lan Hương kinh ngạc trước mấy lời chán ghét của Chu Gia Trân, sao ai nhắc tới ông chồng già nhà cô, đều có dáng vẻ muốn trốn cho nhanh thế này?

Cô cười hỏi: “Làm sao vậy, chỗ anh ấy là đầm rồng hang hổ à, không ở được sao?”

Chu Gia Trân nhìn Triệu Lan Hương vẫn đang cười, thì tức giận nói: “Đâu chỉ đầm rồng hang hổ, người đó căn bản chính là tên du côn! Cô không biết ——”

Cô ấy càng nói càng xúc động giận dữ, gương mặt cũng đỏ lên, cuối cùng nói đến mức có chút khó có thể mở miệng tiếp, Chu Gia Trân dùng một tay đẩy Triệu Lan Hương vào ruộng ngô.

“Năm ngoãi anh ta giở trò lưu manh với Phan Vũ, bị đưa đi lao động cải tạo một khoảng thời gian. Bây giờ mới được thả ra, một cô gái đang tốt đẹp, cô nói sao lại…… Ai ——”

Lúc Chu Gia Trân nói đến chuyện này thì trên mặt vừa xấu hổ vừa tức giận, cô ấy thì thầm nói với cô: “Có người nhìn thấy bọn họ từng chui vào ruộng ngô, hơn nữa Phan Vũ bị ép buộc.”

Trong lòng Triệu Lan Hương bị chấn động rung ầm ầm, từ trước đến nay cô chưa từng nghe ông chồng già nhà cô nhắc tới chuyện này.

Cô lắc đầu: “Chắc chắn không phải chuyện nghiêm trọng như cô nói đâu, nếu như vậy, đã bị bắn chết từ lâu rồi.”

“Chắc chắn trong chuyện này có hiểu lầm.” Triệu Lan Hương nói.

Thời đại này chuyện quan hệ nam nữ bị quản lý vô cùng nghiêm khắc, Triệu Lan Hương đã từng nghe nói qua vài ví dụ, một người đàn ông đi nhầm vào WC nữ, kết quả bị phán tử hình. Hai vợ chồng ở nơi công cộng cũng không cho phép có cử chỉ thân mật. Huống chi là chuyện lớn như huỷ hoại sự trong sạch của con gái nhà người ta.

Chu Gia Trân nghiến răng nghiến lợi, trong cổ họng hừ một tiếng: “Ai biết được, tóm lại cô mau chóng dọn ra ngoài, cô ở chỗ đó thêm một ngày tôi đều cảm thấy trong lòng không yên ổn.”

“Tôi tới thôn Hà Tử nhiều năm như vậy, người trong cả đại đội đều nhận định.Thằng hai nhà họ Hạ thật sự không phải người tốt đẹp gì, coi như anh bị oan uổng, thì anh cũng không phải người tốt, nếu không sao đến bây giờ vẫn chưa làm rõ quan hệ với Phan Vũ?”

“Tôi dám khẳng định vì nhà anh ta quá nghèo, nên nhà họ Phan coi thường anh ta không có tiền cưới vợ.”

Triệu Lan Hương ậm ừ nói, “Tôi biết rồi, cảm ơn cô.”

Hiện giờ tâm trạng cô có chút phức tạp, cô không vui, rất không vui.

Ông chồng già nhà cô thế mà dám giấu diếm cô chuyện lớn như vậy, năm đó còn giả vờ thật thà nói mình mới biết yêu lần đầu, nói nếu hành vi cử chỉ của anh có khiến cô cảm thấy không vui thì xin cô thông cảm nhiều hơn.

Bây giờ mới biết hóa ra không phải chuyện như vậy, lúc anh vừa nghèo vừa rách cũng có vài đóa hoa.

Còn từng chui vào ruộng rô, a…… Chuyện thời thượng như vậy, cô còn chưa trải qua đâu.

Chu Gia Trân tự hào vì hành động bảo vệ bạn bè của mình , cô vung tay lên nói: “Đợi lát nữa làm xong việc, tôi đi giúp cô thu dọn hành lý.”

“Bây giờ tôi đang ở cùng một phòng với đồng hương của cô, ở ngay tại nhà bí thư chi bộ. Tôi nghe nói nhà đại đội trưởng vẫn còn phòng trống……”

Triệu Lan Hương dứt khoát từ chối: “Không cần, lát nữa tôi lên huyện mua chút lương thực, cô muốn đi cùng không?”

Bình Luận (0)
Comment