Thập Niên 70 Bạch Phú Mỹ ( Dịch Full )

Chương 24 - Chương 24. Đại Học Nông Công Binh

Chương 24. Đại học nông công binh Chương 24. Đại học nông công binh

"Vốn dĩ cô cũng rất có cơ hội đấy, trình độ văn hóa cao, nhân duyên cũng không tệ lắm, nếu như để quần chúng bỏ phiếu nhất định sẽ có phần của cô. Nhưng mà vừa rồi khi lãnh đạo ở chỗ này, cô đã làm gì thế hả?"

Chu Gia Trân vừa oán giận lại vừa tiếc nuối.

Triệu Lan Hương dở khóc dở cười, hóa ra còn có chuyện này nữa.

Có điều sau khi cản thận nghĩ lại chuyện kiếp trước, thì hình như đúng là năm đó Tưởng Mỹ Lệ thật sự không ở nông thôn lâu đã được vào đại học rồi.

Đại học Công Nông Binh cũng có thể gọi là học viên Công Nông Binh, tất nhiên là sẽ tuyển chọn học sinh ở ba mảng công nhân, nông dân, và quân giải phóng để họ đến trường học tiếp tục học tập vài năm sau đó lại quay về làm việc.

Có điều tháy vẻ mặt nuối tiếng của Chu Gia Trân, Triệu Lan Hương vẫn an ủi vài câu: "Không sao cả, tôi không thèm để ý điều này."

Cô thật sự không hâm mộ cái danh sinh viên đại học Công Nông Binh này, nên hoàn toàn không có ý định muốn tranh cử cái danh ngạch ấy.

Triệu Lan Hương nhớ rõ, đến năm 77 bắt đầu khôi phục việc thi đại học, từ đó về sau việc học đại học không cần địa phương đề cử nữa, mà dựa vào sự cố gắng của bản thân cũng có thể vào đại học được.

Tuy rằng bên trong đám sinh viên xuất thân từ đại học nông công binh cũng có không ít người tài giỏi, nhưng mà tình trạng sau khi tốt nghiệp đi cửa sau càng ngày cảng nhiều, việc tuyển chọn cũng dựa vào con ông cháu cha cho nên chất lượng tốt xấu lẫn lộn. Sau này bằng cấp của đại học nông công binh đều không được coi trọng bằng những trường khác. Một bên là cử nhân đại học do bản thân tự cố gắng thi vào được, một bên là nhờ quan hệ thì ai khiến người khác tin phục hơn không cần phải nói cũng rõ rồi.

"Sinh viên đại học nông công binh." Miếng bánh ngon này được người khác tranh giành đến mức đầu rơi máu chảy, nhưng mà đối với Triệu Lan Hương lại không hấp dẫn lắm. Có điều trong hoàn cảnh hiện giờ, nó chính là thứ đại biểu cho một con đường tươi sáng được ăn cơm nhà nước, thoát khỏi cuộc sống nông thôn. Vì tranh nhau danh ngạch này, mọi người đều trả giá cao đến mức khó có thể tưởng tượng nổi.

Cô uống một hớp nước, sau đó cười híp mắt nói: "Đương nhiên là cơ hội này phải dành cho những người phấn đấu gian khổ, những người tích cực, tôi đây là một "phần tử tiêu cực" đâu dám mơ mộng nhiều."

Chu Gia Trân hừ một tiếng sau đó yên lặng một lúc lâu mới nói: "Tôi cũng không dám mơ."

Triệu Lan Hương sờ lên mái tóc khô xơ của cô ấy, hai mắt sáng lấp lánh: "Tuy rằng không trông cậy vào việc được chọn trúng, nhưng mà việc đọc sách học tập nhất định phải kiên trì. Mặc dù hiện giờ không thể học tiếp lên đại học, nhưng biết đâu một ngày nào đó sẽ đạt được ước mơ ấy."

"Dù con đường có gập gềnh đầy chông gai, nhưng tương lai tươi sáng vẫn đang chờ phía trước."

Chu Gia Trân kéo tóc đuôi ngựa của Triệu Lan Hương, cười mắng: "Hừ, sắp thành gái lỡ thì rồi còn nghĩ gì đến chuyện học đại học nữa."

Triệu Lan Hương đưa ấm nước cho Chu Gia Trân: "Uống miếng nước đã nào, đợi lát nữa còn phải làm việc đấy."

Khi kết thúc giờ nghỉ trưa, đoàn người lại tiếp tục bắt tay vào công việc nặng nhọc, Triệu Lan Hương cái cuốc, học theo người khác cách đào mương máng, nhưng cô làm việc rất chậm, khi những người khác làm xong đã tạm nghỉ rồi, cô vẫn còn đang cuốc đất.

Đột nhiên Chu Gia Trân khẽ kéo tay Triệu Lan Hương nói: "Cô xem kìa, sao tên du côn kia lại tới đây?"

Triệu Lan Hương ngẩng đầu, thì trông thấy Hạ Tùng Bách đang đi từ trên núi xuống, không biết từ lúc nào anh đã đứng sau lưng cô rồi.

Anh nói: "Tôi làm xong hết việc của mình rồi!"

Triệu Lan Hương nói: "Anh làm xong việc của anh thì kệ anh, chạy đến đây làm gì?"

Cô nhếch môi, cố nhịn cười.

Hạ Tùng Bách nói: "Chị gái tôi bảo tôi đến đây làm việc giúp cô."

Bàn tay đang cầm cuốc của Triệu Lan Hương nắm chặt lại, nụ cười trên khóe môi cũng phai nhạt đi.

"Ui, tôi phải cảm ơn chị Hạ đã lo lắng cho tôi rồi... Có điều sáng nay chị ấy đã giúp tôi một lúc, chiều nay không cần nữa đâu."

Hạ Tùng Bách nghe thấy thế thì nhíu đôi lông mày dày đen sẫm của mình lại.

Dường như trong lòng anh lúc này đang tự hỏi, sao con gái lại phiền phức như vậy. Triệu Lan Hương ngẩng đầu lên nhìn anh một cái, sau đó lại tiếp tục cầm cuốc cuốc đất.

Hạ Tùng Bách vội vàng liếc nhìn xung quanh, sau đó nhỏ giọng nói: "Cô sức yếu, đừng cậy mạnh nữa, nhanh để tôi làm cho không lát nữa nhiều người tôi không giúp được cô đâu."

Nói xong, anh cướp lấy cái cuốc trong tay Triệu Lan Hương, sau đó cầm lấy nó cúi người cuốc đất. Mỗi nhát cuốc rơi xuống là bùn đất bắn lên tứ phía, khối lượng công việc mà con gái phải làm cả buổi chiều mới xong anh chỉ mất có nửa giờ. Đoạn mương được anh đào ra vừa sâu lại vừa thẳng, bùn đất móc lên cũng được xếp chỉnh tề ngay ngắn sang hai bên.

Trên trán Hạ Tùng Bách đổ đầy mồ hôi, anh nói: "Sau này đúng giờ này tôi sẽ đến làm việc giúp cô, nghe lời nào."

Anh nói xong thì xoay người rời khỏi đó, giọng nói nhẹ nhàng vẫn văng vẳng theo gió.

Cái từ "Nghe lời nào" này khiến Triệu Lan Hương bỗng nhiên hoảng hốt.

Ông chồng già nhà cô vẫn thường xuyên nói từ này, mỗi lần anh nói ba chữ nhẹ nhàng ấy trên mặt đều hiện lên sự bao dung cưng chiều. Cuối cùng cô cũng tìm được điểm chung giữa hai người bọn họ rồi.

Triệu Lan Hương khẽ sờ lên trái tim đang đập bình bịch của mình.

Chu Gia Trân thì không nhịn được kinh ngạc kêu lên. Trong tiềm thức của cô ấy, chỉ có những người là đối tượng của nhau mới quang minh chính đại giúp đỡ nhau làm việc như vậy.

Triệu Lan Hương vội vàng che miệng cô ấy lại, rồi nói: "Mấy chị em nhà họ Hạ sống rất tốt, cô đừng có thành kiến với họ."

Chu Gia Trân nghe thấy thế thì khiếp sợ giống như vừa nghe phải chuyện ma vậy, cô ấy nói: "Sao cô cũng bị bọn họ lừa gạt thế? Gần mực thì đen gần đèn thì sáng, câu này người xưa nói đúng là chẳng sai."

Triệu Lan Hương nói thêm: "Tôi tin vào những gì mắt mình nhìn thấy, lòng mình cảm nhận được, mà không phải tin tưởng vào những tin đồn mù quáng. Cô sống ở nhà bí thư chi bộ, bình thường đều giúp bọn họ làm việc nhà, tiền thuê phòng cũng trả đều hàng tháng, nhưng bọn họ có chịu đến làm việc giúp cô không?"

Chu Gia Trân nghẹn lời: "Bọn họ đều là người bận rộn, làm gì có thời gian để ý đến những việc này."

Triệu Lan Hương lại nói tiếp: "Nhà bí thư chi bộ có kiếm ít công điểm đi thì bọn họ vẫn không phải lo ăn không đủ no, nhưng chị em nhà họ Hạ thì khác, nếu không kiếm đủ công điểm họ sẽ phải đói bụng, nhưng mà bọn họ vẫn lựa chọn đến đây làm việc giúp tôi."

Chu Gia Trân yên lặng không nói chuyện.

Triệu Lan Hương thấy thế thì thở dài: "Làm việc tiếp đi."

Chu Gia Trân nói: "Ừ!"

Sau đó mỗi ngày, tuy rằng Triệu Lan Hương không muốn nhưng cứ đến đúng giờ là Hạ Tùng Bách lại đến làm việc giúp cô. Những thanh niên trí thức lâu năm làm hết việc của mình trông thấy đoạn mương mà cô và Chu Gia Trân cùng đào, ai nấy đều khen không dứt miệng.

Chu Gia Trân sao lại không biết xấu hổ mà nhận mấy lời khen này chứ, nhưng dù không muốn nhận cô ấy vẫn phải nhận, coi như cô ấy cũng được thơm lây từ Triệu Lan Hương.

Bởi vì khi cậu hai nhà họ Hạ làm việc giúp Triệu Lan Hương cũng tiện tay đào giúp cô ấy luôn.

Triệu Lan Hương thấy Hạ Tùng Bách khổ cực như vậy, thì trong lòng cũng có chút áy náy, cho nên chủ nhật vừa đến cô đã chịu khó chạy tới cửa hàng bán lẻ để mua thịt, bổi bổ sức khỏe cho anh.

Bình Luận (0)
Comment