Thập Niên 70 Bạch Phú Mỹ ( Dịch Full )

Chương 30 - Chương 30. Thời Hạn Một Năm

Chương 30. Thời hạn một năm Chương 30. Thời hạn một năm

Đường Thanh và Tưởng Lệ đều cố sức nhồi nhét chặt dạ dày, sau khi ăn mì xong, cả hai người mệt mỏi không muốn động tay động chân làm gì nữa, chỉ muốn lẳng lặng ngồi trong phòng chứa củi chật hẹp này, để nghỉ ngơi, chép miệng, ngẫm nghĩ lại dư vị vô cùng thơm ngon kia.

Dường như vị giác vẫn chưa tỉnh lại từ bát mì thơm ngon ấy.

Đường Thanh chỉ vào sợi mì dính bên khóe miệng Tưởng Lệ, người con gái xấu hổ vội vàng lấy khăn lau miệng. Trông thấy ý cười giễu cợt trong mắt anh, cô không phục trừng mắt lại nói: "Chỗ này của anh cũng dính kìa."

Cô chỉ vào vệt mỡ dính trên mặt Đường Thanh, sau đó hai người nhìn nhau, không nhịn được cười rộ lên.

...

Phía bên kia, Triệu Lan Hương đã bê bát mì nóng hổi đến phòng Hạ Tùng Bách. Lúc này tay chân anh đều bị cố định bởi miếng ván gỗ, trên đầu cuốn băng gạc trắng xóa, khóe mắt, khóe miệng xanh tím, con ngươi đen nhánh đang buồn bực nhìn về phía trước, nhìn cả người rất thê thảm, chán chường.

Khóe mắt Hạ Tùng Bách sưng vù, khiến mắt hắn híp lại, trong đôi mắt u ám của anh lúc này lại có chút ánh sáng, trong lòng anh cũng đang vô cùng rối loạn.

Hắn không nhịn được, lại nghĩ đến cảnh điên cuồng ở chỗ này ngày hôm qua, càng nghĩ đến tai hắn càng đỏ, vừa xấu hổ lại vừa hối hận. Nhưng anh không hối hận chuyện ngày hôm qua đã hôn Triệu Lan Hương trong lúc mê loạn rối ren, cô quấn lấy anh như vậy, ngay cả hơi thở của cô cũng ngọt ngào, anh lại thờ ơ nữa thì đúng là không phải đàn ông.

Hạ Tùng Bách hối hận chính là thành phần gia đình anh không tốt, sao có thể nói chuyện đối tượng tử tế với ai được?

Ngay cả khả năng chăm sóc cho cô tối thiểu nhất anh cũng không có.

Triệu Lan Hương nhẹ nhàng đặt bát mì lên trên bàn, sau đó khẽ ho một tiếng: "Dậy ăn mì đi."

Hạ Tùng Bách khẽ liếm vết thương bên khóe miệng, ậm ừ nói: "Bỏ mấy cái này đi, tôi không phải người què..."

Anh giơ cánh tay được nẹp bằng thanh gỗ lên, ánh mắt vừa buồn bực vừa bất đắc dĩ.

Nói xong anh cúi đầu dùng răng cắn nút buộc, nhưng bỗng dưng lại bị Triệu Lan Hương kéo tay lại.

Triệu Lan Hương nói: "Bác sĩ nói ít nhất phải nẹp ba tuần, anh cố gắng nhịn một chút nhé?

Sau đó Triệu Lan Hương bưng bát mì đến trước mặt anh, rồi nhìn anh cười nói: "Chẳng lẽ anh không muốn thử nghiệm cảm giác được em bón cho anh ăn sao?"

Nghe thấy thế sắc mặt Hạ Tùng Bách lập tức thay đổi, ngay cả vẻ bình tĩnh tối thiểu cũng bị công phá, không thể duy trì nổi.

Anh khẽ ho một tiếng, trên làn da màu lúa mạch hiện lên một chút sắc đỏ, anh cất giọng khàn khàn nói: "Một cô gái như em, sao suốt ngày mở miệng ra nói chuyện còn lưu manh hơn cả đàn ông thế."

Sau đó Hạ Tùng Bách quay đầu đi nói: "Để tôi tự ăn."

Triệu Lan Hương biết, Hạ Tùng Bách không dễ dàng tiếp nhận nổi dáng vẻ tàn phế của mình, anh không muốn ngay cả ăn uống cũng phải làm phiền người khác.

Chuyện anh có thể nhịn, anh tuyệt đối không rên một tiếng. Ngày hôm qua khi Triệu Lan Hương kéo anh dậy khỏi giường, khi đó anh đã sốt đầu óc mơ hồ rồi.

Triệu Lan Hương gắp một gắp mì, thổi vài hơi rồi đưa đến bên miệng anh, cô gắp một miếng, anh lập tức ăn một miếng, bắt đầu hút mì sùn sụt.

"Được rồi, anh tự ăn đi."

Hạ Tùng Bách cố hết sức dùng hai bàn tay bị nẹp ôm lấy chiếc bát sứ, rồi khom người ghé miệng vào sát cạnh bát, bắt đầu hút mì, anh ăn từng ngụm lớn, ngay cả nhai cũng không cần.

Sau khi ăn mì xong, anh yên lặng một lát rồi trầm giọng nói: "Tôi muốn nói với em một chuyện."

"Hả?" Triệu Lan Hương ngước mắt nhìn anh.

Hạ Tùng Bách nói: "Làm đối tượng của tôi không phải không được, nhưng tôi có một điều kiện."

Sau đó vẻ mặt anh lại quay về dáng vẻ vô lại hờ hững trước kia, anh thản nhiên nói: "Chuyện em là đối tượng của tôi, không được nói với người nhà, càng không thể nói với người khác. Nếu như có thể duy trì một năm, chúng ta lại nói tiếp."

Anh không quan tâm cô gái này có ý đồ gì khi muốn làm đối tượng của anh, cô còn nhỏ tuổi, từ bé đã được nuông chiều, sao có thể chịu được cảnh kham khổ ở nông thôn, chịu được cảnh bị người ngoài chỉ trỏ?

Không công khai quan hệ, sẽ không ai biết cô từng là đối tượng của một người đàn ông thành phần gia đình địa chủ, cũng không ai khiến cô không thể ngóc đầu lên được.

Có điều đừng nói một năm, chỉ sợ rất nhanh cô đã nhận ra hắn là một người đàn ông nhàm chán vô vị, không bao lâu đã chạy mất rồi.

Hạ Tùng Bách nhìn cô, ánh mắt vừa hung ác lại vừa bá đạo.

Sau khi nghe anh nói xong, phản ứng đầu tiên của Triệu Lan Hương là tức giận, cô hận không thể đập thẳng bát mì trong tay vào đầu anh, để anh tỉnh táo lại một chút. Anh muốn chơi trò "Yêu đương bí mật" sao? Ở thời đại này yêu đương không vì mục đích kết hôn, đều là giở trò lưu manh.

Ông chồng già nhà cô không thể không biết chịu trách nhiệm như vậy.

Nhưng mà... Khi nhìn thấy khóe mắt xanh tím của Hạ Tùng Bách, cô lại có chút ánh náy, sau đó cũng tỉnh táo lại.

Dường như Triệu Lan Hương đã hiểu được vì sao rồi, trong lòng cô cảm thấy ấm áp rất muốn khóc.

Cô nhét một sợi mì vào miệng mình, rồi trả lời qua loa một tiếng: "Vậy... Một năm sau thì sao?"

Bình Luận (0)
Comment