Dùng đầu ngón chân Triệu Lan Hương cũng có thể nghĩ ra được trong lòng anh đang băn khoăn điều gì, nó giống như một vách ngăn vô hình, ngăn cản không cho ai chạm vào điểm mấu chốt của anh. Hạ Tùng Bách có cốt khí cũng có kiêu ngạo của mình, anh không muốn trở thành kẻ bám váy phụ nữ. Anh hy vọng mình có thể trở thành một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, có thể nâng đỡ cả bầu trởi cho người nhà, và vợ con mình, Anh hy vọng mỗi hạt thóc mình ăn đều do hai bàn tay anh cố gắng kiếm ra.
Sau khi biết được ý nghĩ này của anh, thức ăn thơm ngon trên bàn cơm đã được Triệu Lan Hương đổi thành ngô khoai sắn, lương thực tinh biến thành rau dại cám bã không chút chất béo. Cô cũng ăn cùng với mọi người, cho anh thấy quyết tâm của bản thân, muốn chứng minh cô có thể chịu khổ chung với anh.
Nhưng mà hiện giờ Triệu Lan Hương lại không muốn để anh tiếp tục ăn trấu nuốt rau như vậy nữa, khoảng thời gian này anh làm việc giống như một con trâu không biết mệt mỏi, nhiệt huyết trên người đều đổ hết vào hoa màu, việc quan trọng cần thiết là phải bổ sung chất dinh dưỡng nếu không anh sẽ không chịu nổi. Cô chỉ bảo anh cố gắng thêm một chút thôi, chứ không phải muốn anh dốc sức liều mạng làm việc như thế.
Cô hy vọng anh có thể sống tích cực một chút, nhưng không ngờ anh lại tích cực quá mức.
Triệu Lan Hương khẽ giật giật ống tay áo của người đàn ông, môi kề sát vào lỗ tai anh khẽ nói: "Mấy hôm trước bà có đưa cho em một tờ giấy, em không biết nó có ý gì, anh xem giúp em một chút nhé?"
Nói xong cô lấy tờ giấy nhăn nhúm trong túi quần ra.
Cả người Hạ Tùng Bách chảy đầy mồ hôi, từng giọt từng giọt rơi xuống, bốc mùi khó ngửi vậy mà cô gái nhỏ vừa tắm rửa xong thơm ngào ngạt lại không chán ghét chút nào, lại còn đến gần sát anh.
Hạ Tùng Bách đúng là không còn cách nào với cô nữa, không hiểu sao lại có cô nàng dính người đến mức này.
Anh còn có chút lo lắng thay cho cô, đồng thời trong người cũng cảm thấy vô cùng khô nóng. Hạ Tùng Bách thường xuyên áy náy vì không khống chế được phản ứng sinh lý của bản thân, rốt cuộc thì anh cũng chỉ là một thằng đàn ông đầy ý nghĩ xấu trong đầu, nghĩ một đằng nói một nẻo.
Có lẽ Hạ Tùng Bách không biết được, cô gái này không chỉ không chê mùi mồ hôi trên người anh, mà lúc này cô lại càng cảm thấy anh có hương vị đàn ông hơn, tuy anh đổ rất nhiều mồ hôi, nhưng anh cũng là người sạch sẽ, ngày nào cũng tắm rửa thay quần áo, đàn ông ở nông thôn không có mấy người làm được như vậy.
th nhéo tai Hạ Tùng Bách, bảo anh nhìn kỹ tờ giấy bà nội anh đưa cho cô.
Cô nói: "Em nghi bà để lại cho em kho báu, hay là... Bây giờ chúng ta đi tìm thử xem?"
Bàn tay đang lau mồ hôi của Hạ Tùng Bách ngừng lại giữ không trung, ánh mắt sắc bén không khống chế được khẽ nhíu lại.
Anh ho nhẹ một tiếng,ngượng ngùng nói: "Nhà tôi nghèo, lấy đâu ra kho báu."
Triệu Lan Hương dùng hai tay mở tờ giấy ra, giơ lên trước mặt anh, rồi chỉ cho anh xem: "Nếu không thì anh cho rằng bà viết cho em những lời này là có ý gì? Đêm nay nếu anh phải đi giúp em, nếu không thì em đi một mình."
Nghe thấy thế đột nhiên anh trở mặt, dạy dỗ cô: "Con gái con đứa đêm hôm khuya khoắt không thể ra ngoài một mình, ba mẹ em không dạy em điều ấy sao?"
Triệu Lan Hương gập từ giấy lại bỏ vào trong túi quần, rồi nghiêm túc hỏi anh: "Cho nên không phải em bảo anh đi với em sao? Thế rốt cuộc anh có đi hay không?"
Sau khi Hạ Tùng Bách nổi giận xong, nhìn thấy vẻ mặt cương quyết của Triệu Lan Hương, anh không còn cách nào với cô nữa, đành phải cầm lấy cái xẻng nhanh chân đi với cô đến núi Ngưu Giác.
Triệu Lan Hương chậm rãi đếm một trăm bước, rồi chiếu đèn pin vào cánh rừng xanh um dưới chân núi.
"Cây hòe, cây hòe, ở đây làm gì có cây hòe nào."
Hạ Tùng Bách nhìn xung quanh một lượt, sau đó bỗng nhiên ngồi xổm xuống, dùng ngón tay thử tìm kiếm. Anh tìm thấy một gốc cây thô ráp, dùng đèn pin chiếu vào thì trông thấy gốc cây này đã bị chặt từ lâu, mục nát không còn hình dạng nữa, những vòng tuổi trên gốc cây dưới ánh đèn pin gần như đều chuyển thành màu đen.
"Tôi đào." Hạ Tùng Bách nói.
Triệu Lan Hương cầm lấy đèn pin, tiếp tục đi tìm chỗ khác: "Em qua bên kia xem thử."
Hạ Tùng Bách lập tức kéo cô gái đang định chạy loạn khắp nơi lại, bàn tay ấm áp của anh đặt lên trên đỉnh đầu cô: "Không cần đi."
Nói xong anh lại tiếp tục đào, đống đất bên cạnh đã đắp thành một đống cao, Triệu Lan Hương giơ đèn pin lên soi cho anh, sau khi đào một lúc lâu, đột nhiên cán xẻng chạm vào thứ gì đó phát ra tiếng kêu trầm đục.
Cô gái vừa kinh ngạc vừa hương phấn không cách nào kiềm chế được: "A! Đừng đào tiếp nữa, anh tìm thấy thật rồi này."
Hạ Tùng Bách yên lặng dùng cái xẻng cậy thứ đó lên.
Đó là một cái hộp bên ngoài dính đầy bùn đất, Triệu Lan Hương mất rất nhiều công sức vẫn không thể nào mở nó ra được, tạm thời cô vẫn chưa biết đó là thứ gì, nhưng lại không nỡ dùng sức mạnh phá hủy nó.
Hạ Tùng Bách cầm nó lên không hề chê bẩn, cất giọng khàn khàn nói: "Đã hài lòng chưa? Về thôi."
Triệu Lan Hương gật đầu, quả nhiên không khác lắm so với điều cô dự đoán trước.
Sau khi về đến nhà họ Hạ, Triệu Lan Hương múc một xô nước đến cẩn thận rửa sạch cái hộp một lần. Nhìn bề ngoài cái hộp này có vẻ cũ kỹ xấu xí, nhưng lại có vài phần thanh nhã. Hoa văn trên hộp gỗ ddwowjc điêu khắc tỉ mỉ tinh tế, cầm rất nặng tay, thậm chí còn có mùi thơm thoang thoảng.
Cái này là... Gỗ tử đàn sao?
Triệu Lan Hương chưa mở hộp ra đã cảm thấy trong này chắc chắn có bảo vật, chỉ cần nhìn chiếc hộp gỗ bên ngoài thôi đã biết rồi. Bên ngoài chiếc hộp gỗ có một ổ khóa vô cùng rắng rối, gắn liền với chiếc hộp gỗ tử đàn kia, vô cùng tinh tế xảo diệu. Nếu như dùng sức mạnh cưỡng ép phá khóa, vậy thì cả cái hộp gỗ tử đàn xinh đẹp này đều bị phá hủy theo.
Đúng là một cái hộp thú vị, vô cùng có giá trị sưu tầm, không biết mang đi bán sẽ kiếm được bao nhiêu tiền nhỉ? Có điều ý nghĩ ấy chỉ lướt qua trong đầu Triệu Lan Hương, cô đã nhanh chóng xua tan đi.
Bảo vật cổ đại này hiện giờ không đáng một đồng, không chỉ không có người mua, ngược lại còn là thứ phiền phức, việc duy nhất cô có thể làm lúc này là cất giấu để bảo vệ nó.
Nhìn thấy cái hộp này, đuôi lông mày Hạ Tùng Bách không nhịn được khẽ nhếch lên, anh nhẹ nhàng nói:
"Ngủ đi, trong này không có thứ gì đáng giá đâu."
Anh bắt đầu đuổi người.
Vất vả lắm Triệu Lan Hương mới đào được bảo vật này, sao cô dễ dàng bỏ qua như vậy, huống chi biểu cảm trên mặt Hạ Tùng Bách lúc này lại thú vị như thế. Cô dùng tốc độ khó có thể tin được nhanh chóng phá khóa Lỗ Ban trên chiếc hộp, "Bộp" một tiếng, chiếc hộp đã ddwwojc mở ra.
Hạ Tùng Bách thấy thế thì dùng bàn tay khẽ lau mặt mình một cái, không biết nói gì.
Mở hộp ra xong, Triệu Lan Hương nhìn thấy bên trong được xếp đầy cỏ khô để chống ẩm, sau khi bỏ hết chúng ra thì trông thấy một chiếc khóa như ý, và một tập giấy.
Khóa Như Ý kia rất tinh sảo, được mài sáng bóng, cảm giác nhẵn mịn.
Bên trên có một chữ "Bách" mơ hồ, mặt sau có khắc "Đinh dậu, bính thân." Nhìn qua đã biết đây là khóa bình an cho trẻ con.
Triệu Lan Hương không nhịn được há hốc miệng, bà nội anh lại đưa đồ của cháu đích tôn bảo bối mình cho cô sao??
Sau đó cô lại xem tiếp tập giấy ở bên dưới, trên tờ giấy có hình một con lợn nhỏ được vẽ bằng nét vẽ non nớt, và vài chữ nguệch ngoạc "Muốn ăn." Có lẽ nội dung phía sau còn đặc sắc hơn nữa, nhưng mà...
Triệu Lan Hương nhìn sang phía Hạ Tùng Bách, khuôn mặt anh đã hoàn toàn biến thành màu đen rồi.
Anh nói: "Đừng xem nữa."
Triệu Lan Hương cầm chiếc khóa bình an kia trong tay, nghĩ một chút rồi nói: "Chiếc khóa này cũng khá nặng, có thể mua được một con heo rồi."
Hạ Tùng Bách giấu quyển vở nhỏ kia đi, buồn bực nói: "Về ngủ đi, đừng nghĩ nhiều như vậy."'
Triệu Lan Hương lắc đầu: "Anh chưa hiểu ý của bà nội rồi, bà đưa chiếc khóa này cho em, là muốn em chăm sóc mọi người tốt một chút, ngày mai em sẽ đi mua thịt về, lần này anh có thể yên tâm ăn no rồi nhé?"
Cô cười híp mắt bỏ chiếc khóa bình an quý trọng kia vào trong túi, giọng nói có chút trêu tức anh.
Bà nội đưa cho cô tờ giấy kia, đúng vào lúc cô "Cạn lương thực", chuyện này có gì khó hiểu đâu, chính vì bà muốn cháu trai cháu gái mình được ăn ngon, ăn no mà thôi.
Cho nên bà mới phá lệ để ý đến "Người ngoài" như cô.
Bà cũng không phải người lạnh lùng, buông bỏ mọi thứ, bà chỉ lặng lặng dùng cặp mắt đục ngầu kia, quan sát tất cả mọi chuyện bên ngoài, bà ném tờ giấy này cho cô, vừa là đền bù vừa là cổ vũ.
Bà hy vọng cô có thể tiếp tục làm những món ngon cho bọn họ ăn, điều này khiến Triệu Lan Hương âm thầm thở dài một hơi, trong lòng có chút áy náy mơ hồ.
Cô cảm thấy hành vi tiếp tế của mình sẽ tạo thành gánh nặng cho Hạ Tùng Bách, nhưng mà trong nhà này toàn người đang tuổi ăn tuổi lớn, sao Triệu Lan Hương có thể quan tâm áy náy hay không áy náy chứ.
Nếu bà đã muốn cô tiếp tục, vậy thì cô sẽ tiếp tục, giá trị của chiếc khóa vàng này và hộp hỗ tử đàn kia đủ để mấy người nhà Hạ Tùng Bách ăn được trong thời gian dài nữa.
Cho nên ngày hôm sau, từ sáng sớm Triệu Lan Hương đã đến xếp hàng ở cửa hàng bán lẻ, dùng tem phiếu để mua một chiếc chân giò béo ngậy. Triệu Lan Hương chọn thịt mỡ mà Hạ Tùng Bách thích ăn nhất, ngay sau đó món móng heo kho tàu đã nhanh chóng xuất hiện trong đầu cô.
Triệu Lan Hương cảm thấy hài lòng thỏa mãn ôm thịt quay về nhà họ Hạ, sau đó dùng gừng, hành, tỏi, bỏ vào trong nồi rán miếng chân giò kia vàng óng hai mặt, sau đó thắng đường trắng thành nước hàng nhuộm đỏ miếng chân giò, từng tiếng xì xèo phát ra, váng dầu vàng óng ảnh nổi lên, mùi thơm dần dần lan tỏa trong không khí.
Triệu Lan Hương bỏ thịt lợn đã rán vàng vào trong một cái bát, rồi đổ thêm nước vào nồi, châm lửa to hơn bắt đầu hấp chín. Chân giò dần dần mềm nát ra, lớp bì màu đỏ trở nên bóng loáng, cô dùng một chiếc đũa cắm thử xuống rồi rút về, chiếc đũa cắm sâu vào trong miếng thịt rồi rút lên tạo ra một tiếng kêu, cô biết lúc này thịt chân giò đã cực kỳ mềm rồi, có thể múc ra bát, cam đoan chỉ cần cắn thử một miếng thôi lớp mỡ sẽ lập tức ứa ra, nhưng lại không gây ngán, còn thơm ngon mê người nữa.
Cô bưng một bát vào trong phòng bà cụ, bà cụ già nua đang ngồi ngẩn người trước cửa sổ, nhìn thấy Triệu Lan Hương bước vào, khuôn mặt tang thương của bà khẽ nhăn lại.
"Đưa thứ đó cho tôi."
Triệu Lan Hương nhìn bà bằng ánh mắt khó hiểu.
Bà lạnh lùng nói: "Chiếc khóa kia cô cầm đi đổi lấy tiền, còn tập tranh ở trong hộp thì trả lại cho tôi."
Triệu Lan Hương không nhịn được bật cười: "Đúng là trong đó có một tập tranh thật, đáng tiếc nó không ở chỗ của cháu, đã bị anh Bách lấy đi rồi."
Nhìn ánh mắt nghiêm túc quan sát của bà, Triệu Lan Hương dừng một chút rồi nói tiếp: "Cháu nhìn thấy trên chiếc khóa kia có một chữ Bách, nghĩ rằng thứ đó chắc hẳn là của anh ấy, cho nên đã đưa cho anh ấy rồi."
Nói xong Triệu Lan Hương âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, ánh mắt của bà nội Hạ Tùng Bách quá sắc bén, giống như sắp xuyên thủng cô rồi.