----
"Thanh niên tri thức Nguyễn, cô đi đâu vậy, còn muốn điểm công hay không?"
Ánh mắt đại đội trưởng sắc bén, vừa thấy Nguyễn Minh Phù đi lên bờ ruộng lập tức quát mắng một câu.
Nguyễn Minh Phù thu chân về, biểu hiện vô cùng nhu thuận.
"Tôi sẽ quay lại ngay! ! "
Không thể đắc tội lão đội trưởng bằng không về sau không phân phối công việc dễ dàng cho cô thì phải làm sao.
Đại đội trưởng liếc cô một cái rồi thu hồi ánh mắt.
Đột nhiên có tiếng máy móc vang lên.
Nguyễn Minh Phù dừng chân nhìn sang.
Lại thấy một chiếc máy kéo chạy tới, người lái nó chính là Tạ Duyên Chiêu.
Anh lắc cần điều khiển dừng máy kéo lại, từ trên xe nhảy xuống, động tác đẹp trai tiêu sái hấp dẫn ánh mắt của Nguyễn Minh Phù.
Tạ Duyên Chiêu ngũ quan đoan chính, mặt mày tuấn lãng.
Có lẽ là bởi vì đi lính nên màu da có chút rám.
Trên má trái có một vết sẹo làm cho anh trở nên vừa hung vừa hoang dã.
Người đàn ông thối này, thật sự là chỗ nào cũng hợp thẩm mỹ của cô.
Ngày hôm qua Nguyễn Minh Phù đã trút giận không ít.
Dù sao quả thật người này rất đẹp trai.
Đại đội trưởng mặt già cười tươi rói.
"Thật sự tốt quá, cuối cùng cũng sửa máy kéo, đồng chí Tạ, rất cảm ơn đồng chí.
"
Tạ Duyên Chiêu lau mồ hôi trên mặt đáp.
"Không cần khách khí.
"
Chiếc máy kéo này đã cũ, linh kiện bên trong đều quá tuổi, hỏng rất nhiều.
Chỉ sửa chữa để dùng tạm mà thôi, một tháng trước bị hỏng, ngay cả người của xưởng cơ khí cũng nói không sửa được.
Nhưng không ngờ Tạ Duyên Chiêu lại có thể sửa chữa lần nữa.
"Như vậy sao được, đồng chí Tạ sửa máy kéo cho thôn chúng tôi chính là đại công thần của thôn chúng tôi.
"
"Đúng vậy, đồng chí Tạ quá lợi hại.
"Cũng không phải, đồng chí Tạ có thể dạy chúng tôi làm như thế nào! "
Các thôn dân cũng anh một miệng tôi một câu mà khen.
Lực lượng sản xuất của một thôn có dày hay không phải xem thôn đó máy kéo hay không.
Xa không nói, nhà ai kết hôn gả cưới nếu như có máy kéo xuất hiện thì cô gái đó chính là cô gái đẹp nhất mười dặm tám xã.
Nguyễn Minh Phù nhìn về phía Tạ Duyên Chiêu đang đứng giữa đám đông.
Không được, cô phải bắt lấy đàn ông này!
……
Tạ Duyên Chiêu thoát khỏi các thôn dân nhiệt tình, chỉ thấy mấy chiến hữu ngồi trên cánh đồng vẫy vẫy tay với anh.
"Lão Tạ, cảm giác được nhiều người khen như thế nào?"
Anh không nói gì, nhận lấy bình nước người bạn đưa tới rồi ngẩng đầu lên uống.
Trong lúc nuốt, yết hầu phập phồng lên xuống, mang theo hấp dẫn cùng gợi cảm khó có thể nói rõ.
Tạ Duyên Chiêu thở phào nhẹ nhõm giơ tay lau vết nước trên môi.
"Lão Tạ, đừng có mặt mày căng cứng vậy chứ, nên thỉnh thoảng cười một cái.
Bộ dạng của cậu có thể dọa con nít khóc to đó.
"
"Hung dữ như vậy làm sao có nữ đồng chí nào nguyện ý kết đôi chứ.
"
Người nói chuyện tên là Hứa Chư, quen biết Tạ Duyên Chiêu từ nhỏ, quan hệ cũng tốt nhất.
Tạ Duyên Chiêu ném bình nước lại cho anh ta, từ trên cao nhìn xuống.
"Con người tôi trời sinh đã không thích cười.
"
"Nghe xem, nghe xem đây là tiếng người sao?"