----
Hứa Chư biết tính xấu của người này lại nổi lên.
"Được rồi, chờ trở về tôi sẽ báo cáo với lãnh đạo cũ để ông ấy nói chuyện với cậu.
"
Lúc đưa Trụ Tử đi bệnh viện là giữa trưa, bận rộn đến bây giờ còn chưa ăn cơm hơn nữa lúc này khách sạn Quốc Doanh đã sớm đóng cửa.
Hứa Chư mở một gói gì đó, lộ ra hộp cơm bên trong: "Rất phong phú, nào, chúng ta cùng ăn.
"
"Từ đâu mà có?"
"Đương nhiên là của anh lái máy kéo.
"
Hứa Chư ngửi mùi cơm:
"Đoán chừng là bà con nào đó thấy chúng ta chưa ăn cơm nên nhét cho, chỉ là hơi ít, một phần làm sao đủ ăn.
"
Tạ Duyên Chiêu nhìn hộp cơm quen thuộc, một tay đoạt nó từ trong tay Hứa Chư trở về.
Hứa Chư đang muốn ăn một miếng thì bị cướp bèn nói: "! Lão Tạ, cậu có chuyện gì vậy.
"
"Tôi còn có việc, đi trước đây.
"
Hứa Chư mặt đầy dấu chấm hỏi.
Lão Tạ này thật sự là càng ngày càng kỳ quái.
Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo xinh đẹp của Nguyễn Minh Phù có chút tiều tụy, đáy mắt còn mang theo màu xanh đen, hôm qua cô đang suy nghĩ làm thế nào để tấn công tên đàn ông kia, suy nghĩ cả đêm một chút đầu mối cũng không có.
Cô trằn trọc, cuối cùng mơ mơ màng màng mà ngủ lúc nào cũng không biết.
Tên đàn ông đáng chết!
Nguyễn Minh Phù cắn khoai lang mà ăn sống, trên mặt lộ ra vẻ hung thần ác sát, dường như thứ trong tay không phải là khoai lang mà là thịt của người đàn ông kia.
Trên bàn cơm ngoại trừ Từ Phán Đệ thì vô cùng yên tĩnh.
Cô ta bị một đội một chậu nước sau đó còn bị đội trưởng đội thanh niên tri thức chạy tới giáo huấn một trận, mặt mũi hoàn toàn mất hết, lúc này ánh mắt như muốn giết chết cô.
Nguyễn Minh Phù cũng không để ý.
Cái đồ thùng rỗng kêu to, nếu thật sự ra tay đánh người thì Từ Phán Đệ lập tức quỳ cho mà xem.
Nguyễn đại tiểu thư vừa ăn cháo loãng có thể soi rõ bóng người vừa thở dài.
Lúc này đi chặn tên đàn ông kia lại thì cô cũng không lấy lại được mặt mũi, dù sao ngày hôm qua vừa mới buông lời tàn nhẫn!
Cũng quá mất mặt rồi! Đầu óc Nguyễn Minh Phù đảo đi đảo lại, phát hiện mọi con đường đều bị chặn kín.
Buồn đời!
Chó chết!
Tên địa đầu xà chết tiệt!
Nguyễn Minh Phù nghiến răng nghiến lợi.
Cô không tin nếu cô thật sự không muốn gả thì tên địa đầu xà Chu Bằng kia có thể cưỡng ép cô sao? Cùng lắm thì! Cùng lắm thì cùng đối phương đồng quy vu tận!
Nguyễn Minh Phù đậy hộp cơm trong tay lại rồi hùng hổ trở về phòng.
Mắt thấy bóng dángcô biến mất Hồ Lệ Hồng mới thở dài một hơi, vỗ vỗ ngực nói: "Làm tôi sợ muốn chết, nhìn dáng vẻ vừa rồi còn tưởng rằng cô ấy muốn liều mạng với tôi chứ.
"
Những thanh niên tri thức khác đều lắc đầu, hiện tại bọn họ cũng không dám đắc tội Nguyễn Minh Phù.
"Các người sợ cô ta như vậy làm gì?"
Từ Phán Đệ sờ sờ vị trí bị đánh ngày hôm qua: "Tiện nhân!"