Thập Niên 70 Bạch Phú Mỹ Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Không Gian Bạo Phát

Chương 25


Trong một buổi sáng, Lâm Tâm Nhu tìm chết, tin tức Lâm Kinh Nguyệt nổi đóa đánh người, truyền khắp đại đội.

Tất cả mọi người ăn ý đều không tiếp tục bàn tán, chỉ sợ chọc giận bọn họ.

“Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ không ăn cùng hai người nữa.

” Mà Lâm Kinh Nguyệt lúc này đang chuẩn bị cơm trưa, bếp của Giang Tầm và Chu Nham đã có thể dùng, hai người cũng không biết lấy được nồi sắt từ đâu ra.

Ngoài ra, bên cạnh còn có một cái nồi đất sét.

“Ừm, hay là bên tôi nấu cơm xong đưa qua cho cô một chén?” Giang Tầm sợ cô không có hứng thú nấu cơm, nói.

“Không cần.

” Lâm Kinh Nguyệt mở miệng nở nụ cười.

Cô tuyệt đối không để ý, cô chỉ là không muốn cho người khác biết mình vui sướng khi người gặp họa, Lâm Tâm Nhu còn nợ nguyên chủ một cái mạng mà.

Vui sướng khi người gặp họa một chút cũng không sao.

Giang Tầm cũng không nói nhiều, cười cười, ánh mắt lấp lánh, “Vậy thì tôi không quấy rầy cô nữa.

”“Ừm.

”Trần Xuân Lan không kịp nhìn màn biểu diễn kia, lúc này nhìn thấy Lâm Kinh Nguyệt không tim không phổi, bĩu môi, “Có một số người a, em gái mình sống chết cũng không rõ, có người ở đây còn nhàn rỗi nấu ăn, vậy mà cũng nuốt trôi cho được.

”Cô ta nói rất nhỏ.

Nhưng cũng không ngăn được lỗ tai nhạy bén của Lâm Kinh Nguyệt, “Nếu cô có lòng tốt thì tự mình tới xem đi, nếu không thì hãy ngậm miệng lại, nếu không, tôi cũng không ngại tự mình động tay khâu lại giúp cô!”Trần Xuân Lan, “Cô! ”“Hửm?”Trần Xuân Lan không cam lòng thu hồi ánh mắt.

Những người khác có tâm tư khác nhau, cũng không dám tìm Lâm Kinh Nguyệt tìm phiền phức, không nhìn thấy Đỗ Kiến Quốc đều bị đánh đến mặt mũi bầm dập sao? (Truyện được đăng tại .

com)Đỗ Kiến Quốc xuyên qua cửa sổ nhìn thoáng qua Lâm Kinh Nguyệt đang nấu cơm bên ngoài, ánh mắt lạnh lẽo.

Người phụ nữ chết tiệt này, khiến cho anh ta mất mặt tới như vậy, cô ngàn vạn lần đừng có mà rơi vào tay tôi, nếu không!.

.


Bên này, Lâm Kinh Nguyệt đang ngâm nga bài hát, nổi lửa nấu cơm, mấy ngày nay cô đều sẽ lên núi nhặt củi, cũng có củi để dùng.

Một mình cô ăn không được bao nhiêu, một bát cơm, trứng luộc chua ngọt, bắp cải hầm với thịt xông khói là đủ.

Đó là tất cả cho bữa ăn tối.

Cô ăn đều là gạo trong không gian, gạo này quá tốt, ở thời đại này tương đối hiếm gặp, cô tạm thời không có ý định bán đi, có cơ hội cô sẽ đi những nơi lớn hơn, xa hơn một chút, hóa trang thành một bộ dạng khác, như vậy mới là đúng đắn.

Bây giờ, ngay cả khi cô muốn bán, nhưng cô chỉ có ý định bán một số trái cây và thịt thôi.

Dù sao cô cũng không thiếu tiền.

Làm xong đồ ăn, Lâm Kinh Nguyệt bưng vào trong phòng ăn.

Bên ngoài người ở Tri Thanh điểm hai bên trái, phải đều ngửi thấy mùi thịt, trên mặt họ vẫn ngậm ngùi cười khanh khách, nhưng trong lòng lại âm thầm chửi rủa.

Buổi chiều, sau khi nghỉ ngơi nửa tiếng, Lâm Kinh Nguyệt cõng chiếc gùi trên vai, lên núi kiếm củi.

Còn ở trong bệnh viện, Lâm Tâm Nhu được đẩy vào phòng mổ để cấp cứu.

Đại đội trưởng và Chi Thư đều không rời đi, nếu Lâm Tâm Nhu không cứu được, vậy mọi chuyện sẽ lớn.

Hốc mắt của Lâm Tân Kiến đỏ hoe, hẳn là đi ngang qua.

Triệu Hoa trong lòng cũng không dễ chịu, Tôn Chí Viễn đem tiền thuốc men thanh toán xong, lúc này cũng chờ ở một bên.

(Truyện được đăng tại .

com)Anh ta chỉ cảm thấy rất kiệt sức.

Trong quá trình phẫu thuật, Lâm Tâm Nhu vẫn mơ mơ màng màng, chỉ cảm thấy đầu nặng ngàn cân, làm thế nào cũng không tỉnh lại được, rất nhiều chuyện như cưỡi ngựa xem hoa hiện lên trước mắt cô.

Cuối cùng cô ngất xỉu.

Đại đội Thanh Sơn, Lâm Kinh Nguyệt vẫn làm việc như thường lệ, mọi người trong đại đội đều biết cô và Lâm Tâm Nhu không dễ chọc.


Họ cũng không dám nói thêm cái gì, chỉ ở trong lòng thầm nghĩ cô đúng là không có lương tâm, đương nhiên, nguyên nhân họ cũng không dám nói ra, chủ yếu là sợ bị đánh đến cha mẹ cũng không nhận ra.

Thím Hoa và thím Lưu ngoại trừ thỉnh thoảng xiên xỏ Lâm kinh nguyệt một chút, những lúc khác đều yên tĩnh.

Lâm Kinh Nguyệt cũng vui vẻ vì được yên tĩnh.

Eo cô đau nhức, nhịn không được đứng thẳng người lên, lau mồ hôi, cởi mũ rơm xuống quạt quạt gió, ánh mặt trời nóng bỏng này, nóng đến làm người khác phiền lòng.

Cô cầm lấy bình giữ nhiệt bên cạnh ừng ực uống một ngụm nước lớn, giờ cổ họng mới thoải mái một chút.

Sau khi tan việc, cô nhanh chóng tắm rửa, thay một bộ quần áo sạch sẽ sảng khoái, cô giống như một cái xác đang nằm, cảm thán cuộc sống không dễ dàng gì.

Cảm thán đủ rồi, cô mới không thể không đứng dậy đi giặt quần áo.

Thấy Trần Xuân Lan và Tạ Văn Quyên ngồi xổm bên giếng giặt quần áo, cô dừng một chút, sau đó bưng chậu gỗ xoay người chuẩn bị đi ra bờ sông.

“Lâm Tri Thanh, tôi sắp giặt xong rồi, cô mau tới đây đi.

” Tạ Văn Quyên đối với ai cũng có bộ dạng tươi cười, mặt mày rạng rỡ.

Lâm Kinh Nguyệt cũng đáp lại cười, “Không cần đâu, tối vẫn là tới bờ sông giặt thì hơn, cảm ơn.

”“Nhìn cô ta như vậy, cô còn mặt mũi bắt chuyện.

” Trần Xuân Lan không nhìn thấy bóng lưng Lâm Kinh Nguyệt, mới bĩu môi.

Tạ Văn Quyên cười mà không nói, trong lòng lại có chút buồn phiền.

“Lâm Tri Thanh, bên này nè!” Bên bờ sông, thím Xuân đang giặt quần áo nhìn thấy Lâm Kinh Nguyệt, vội vàng phất tay.

Thấy bên cạnh bà có một vị trí, Lâm Kinh Nguyệt vội vàng chạy tới, buông chậu gỗ xuống, “Cám ơn thím Xuân.

”Thím Xuân là người có thiện chí nhất với cô trong đại đội.

“Cảm ơn cái gì nha, cũng không có là chuyện gì to tát cả.


” Thím Xuân trách Lâm Kinh Nguyệt khách sáo, “Đúng rồi, đây là con gái của thím, Thúy Hoa, cũng trạc tuổi con.

”Bên cạnh bà có một thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi, làn da coi như trắng nõn, mặt tròn, khuôn mặt xinh đẹp đặc trưng.

Đại đội trưởng họ Lý, cô gái này tên là Lý Thúy Hoa, là con gái của đại đội trưởng, đã học trung học cơ sở, còn chưa lập gia đình.

“Thúy Hoa, chào cô.

” Lâm Kinh Nguyệt cười chào hỏi.

Lý Thúy Hoa sắc mặt đỏ lên một chút, Lâm Tri Thanh cười rộ lên thật đẹp mắt.

“Lâm, Lâm Tri Thanh, xin chào.

”“Cô có thể gọi tên tôi.

”“Vậy tôi sẽ gọi cô là Kinh Nguyệt?”“Được.

”Tình bạn của các cô gái đến dễ dàng như vậy, chỉ trong một thời gian ngắn, họ đã vui vẻ trò chuyện với nhau.

Lý Thúy Hoa trước khi đi còn nói rảnh rỗi sẽ tới Tri Thanh Điểm tìm Lâm Kinh Nguyệt chơi.

Lâm Kinh Nguyệt bưng quần áo vừa giặt xong trở về Tri Thanh điểm.

Nửa đêm, đột nhiên một tiếng sấm quét xuyên qua chân trời, mưa bắt đầu rơi tí tách.

Tri Thanh điểm này mới xây chưa được hai năm, đương nhiên sẽ không có chuyện bị dột.

Nhưng Lâm Kinh Nguyệt ghét ồn ào, nên trực tiếp cuộn chăn vào trong không gian, cô nằm xuống nơi có một chiếc ván gỗ đơn giản.

Cô nằm trên ván gỗ, trong lòng cân nhắc lúc nào đó nhất định phải lấy được một cái giường bỏ vào mới được.

Đắp chăn bông dày.

Cô mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, ngày hôm sau khi tỉnh lại đã sáu giờ sáng, bên ngoài vẫn còn mưa.

Thu hoạch cũng không vội, vì trời mưa nên đương nhiên là được nghỉ ngơi.

Lâm Kinh Nguyệt ngáp một cái, rót nước ấm từ bình thủy ra rửa mặt.

Bữa sáng rất đơn giản, trong không gian có bánh bao nóng hổi, cô pha một cốc sữa mạch nha, cầm một cái bánh bao thịt lớn, cộng với một quả táo, còn có nửa đĩa trứng hôm qua cũng chưa ăn hết, bữa sáng như vậy cũng tạm rồi.


Giải quyết bữa sáng xong, Lâm Kinh Nguyệt không có việc gì làm, cô lấy những cuốn sách nhặt được từ trạm thu gom rác ra đọc.

Cô không muốn trở về thành phố An, sau này cô cũng muốn định cư ở thủ đô, vậy nên thi đại học chính là lối thoát để trở về thành phố.

Phải luôn luôn chuẩn bị sẵn sàng.

Cô lật sách vở ra, thời gian trôi qua rất nhanh, bất tri bất giác đã tới giữa trưa, cô lắc lắc cái cổ đau nhức một chút.

Vừa từ không gian đi ra, cô đã nghe thấy tiếng ồn ào từ bên ngoài.

Là Vương Tuyết Bình và Trần Xuân Lan.

Trần Xuân Lan này, giống như một kẻ thích phá đám vậy, chỗ nào cũng có cô ta.

Đắc tội nhiều người như vậy, cũng không biết bộ não của cô ta phát triển thế nào nữa.

Lâm Kinh Nguyệt không nghe nhiều, tóm lại, Trần Xuân Lan đang cười nhạo cuộc hôn nhân trắc trở của Vương Tuyết Bình.

Tiếng ồn bên ngoài dần dần lắng xuống.

Ngày hôm sau trời tạnh mưa, cô phải đi làm, Lâm Kinh Nguyệt thật sự không muốn giãy dụa trong vùng đất lầy lội.

Cô nhận nhiệm vụ đánh cỏ lợn.

----------*打猪草: [Dǎ zhū cǎo]: Đả trư thảo, Đánh cỏ lợnĐánh cỏ lợn là một vở kịch nhỏ của vở kịch Hoàng Mai An Khánh, cũng là một tác phẩm kinh điển của vở kịch Hoàng Mai.

Đánh cỏ lợn nói về một cậu bé nông thôn và một cô gái vì đánh cỏ làm hỏng cây trồng nảy sinh mâu thuẫn, thông qua bài hát để giải quyết câu chuyện mâu thuẫn.

Vở kịch Hoàng Mai “Đánh cỏ lợn” gồm “nhị tiểu”, nhân vật là Đào Kim Hoa, Kim Tiểu Mao, một người đánh cỏ lợn một người xem măng.

Đào Kim Hoa trong lúc đánh cỏ lợn nhổ cỏ quá mạnh, không cẩn thận đụng phải hai cây măng nhà Kim Tiểu Mao, cuống quít dùng cỏ đắp lên măng, lúc này, Kim Tiểu Mao đang nhìn măng trên cây thì nhìn thấy, cho rằng cô cố ý trộm măng, giẫm phá giỏ của cô.

Cô bé khóc lóc kéo anh ta đến gặp mẹ mình và yêu cầu anh ta bồi thường giỏ.

Kim Tiểu Mao bất đắc dĩ, đem hai trăm văn tiền mà mợ bảo cậu mua muối bồi thường cho cô, sau khi cô biết chi tiết không cần Kim Tiểu Mao bồi thường, nói: “Chỉ cần tâm ý tốt, nước tốt cũng ngọt”.

Kim Tiểu Mao lại đem măng bị gãy cùng nhau đưa cho nàng, Đào Kim Hoa không nhấc được, lại giúp nàng đưa đến nhà.

Dọc theo đường đi vừa hát đĩa bài “Đối hoa”, hoa gì cũng hỏi hết, cuối cùng về đến nhà, mẹ Kim Hoa không có ở nhà, Kim Hoa xào ba quả trứng gà, nấu một bát gạo chiêu đãi Tiểu Mao, tiểu hí kịch kết thúc trong bầu không khí vui vẻ.

.

Bình Luận (0)
Comment