Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 5


Tống Sở dựa theo ký ức nhớ về gia đình mình.

Vừa vào đến cửa đã nghe thấy tiếng mắng nhiếc đanh thép: “Ăn ăn ăn, cả ngày chỉ biết ăn thôi, mày là heo à? Cho heo ăn thì đến cuối năm còn xẻo được miếng thịt, còn cho cái thứ ăn hại như mày ăn thì chỉ lãng phí lương thực thôi.

”Đây là mẹ ruột của nguyên thân Đường Phụng, là một nhân vật chua ngoa đanh đá với sức chiến đấu xếp hạng đầu tiên trong thôn.

“Mẹ, con chỉ đến phòng bếp xem thôi mà, chẳng phải chưa ăn được gì sao.

Đừng đánh nữa, á!” Một âm thanh thở hổn hển truyền tới, hiển nhiên là đang chạy.

Không cần nhìn cũng đoán được, đó là anh hai ham ăn lại thích giở trò ăn cắp vặt Tống Kiến Quốc.


“Mẹ nhổ vào, nếu không phải biết mày giả vờ đau bụng, muốn về nhà ăn vụng thì bà đây đã về với mày rồi, mày có thể động vào à? Cái thằng khốn nạn kia mày đứng lại cho mẹ!” Nghe thấy tiếng mắng đầy tức giận, Tống Sở bỗng có một cảm giác thân thiết, đẩy cửa đi vào.

“Á! Út bảo của mẹ, con làm sao đấy?” Nhìn thấy con gái người toàn bùn đất đi vào thì Đường Phụng bổ nhào tới, không chê tay Tống Sở bẩn mà kéo tay con gái lại ân cần hỏi thăm.

Tống Sở sinh ra chưa được bao lâu thì cha mẹ xảy ra tai nạn, sau này thì lớn lên bên ông ngoại.

Lần đầu tiên cô cảm nhận được sự yêu thương từ mẹ.

Thừa hưởng hồi ức và tình cảm của nguyên chủ, cộng thêm đồng ý với lời hứa, rất nhanh cô đã hòa nhập vào vai diễn của mình, coi đối phương như là mẹ ruột của mình.

Cô cười nói: “Mẹ, con với Cố Việt không cẩn thận gặp phải mấy viên đá lở ở sau núi, nhưng mà con không sao.

”“Sao cơ? Núi đá lở?” Đầu tiên là Đường Phụng bị dọa hết hồn, lập tức quay sang sờ sờ Tống Sở thật cẩn thận, phát hiện ra ngoài việc bị bẩn thì không còn chỗ nào bị thương cả, lúc này bà mới yên tâm: “Không sao là tốt, không sao là tốt.

”Trong mắt bà là nét cười yêu thương: “Sở Sở nhà chúng ta có phúc tinh cao chiếu, trong cả cái thôn này chẳng tìm được ai may mắn như con gái mẹ đâu.

”“…” Nghe những lời khen em gái từ người mẹ không biết xấu hổ là gì của mình, anh hai của Tống Sở không chịu nổi mà trắng dã hai mắt ra.

Đường Phụng trừng mắt nhìn thằng hai: “Không thấy người em gái bị bẩn à? Còn không mau đi đun nước để em nó tắm rửa, cái đồ ăn hại không biết nhìn!”“…” Quả nhiên, anh em bọn họ đều là nhặt về, chỉ có em gái nhỏ mới do mẹ sinh thôi.


“Mẹ, con đau bụng, đợi lúc nữa anh cả đi làm về rồi đun nha.

” Anh hai Tống ôm lấy bụng nói.

“Mẹ nhổ vào, mày giả vờ giả vịt với mẹ tiếp đi.

” Đường Phụng lại muốn cầm cái chổi quét anh ta mấy cái: “Nếu như mày không đi thì tối nay khỏi ăn cơm!”“Con đi là được chứ gì?” Nghe thấy lời này anh hai Tống mới chậm chậm đi về phía nhà bếp, trong miệng con lầm bầm to nhỏ: “Đúng là thiên vị hết chỗ nói!”Đường Phụng không buồn để ý đến anh ta, bà kéo Tống Sở lại hỏi: “Có phải hôm nay con đi hẹn hò với cái cậu thanh niên tri thức họ Cố kia không? Sau này đừng có đến cái nơi xa xôi như sau núi nữa, chỗ đó mà có mưa thì trơn trượt lắm, không an toàn.

”“Làm gì có hẹn hò, con chỉ hẹn anh ta để nói mấy câu thôi, anh ta không có ý gì với con, con cũng không thích anh ta!” Tống Sở lắc đầu.

Quan hệ hiện tại của bọn họ chỉ là quan hệ hợp tác.

“Sao cơ?” Đường Phụng cau mày, không vui vẻ gì nói: “Thế mà nó không có ý gì với con á? Nhưng mà con là hoa khôi của thôn chúng ta, mắt nó mù à? Nếu không phải con thích nó trước thì mẹ đây còn lâu mới vừa mắt cái thằng mặt thư sinh như nó nhá.


”“…” Anh hai Tống vừa đi đến cửa bếp nhếch mép.

Mặc dù em gái anh ta quả thực là hoa khôi của thôn, nhưng có phải mẹ đã quên là em gái anh ta cũng là đầu gấu của thôn!Nhưng Cố Việt là chàng thanh niên tri thức khôi ngô nhất cái công xã này.

Đến cả trai trong làng này nhìn thấy dáng vẻ như hổ cái của em gái anh ta thì đã chạy xa rồi.

Thanh niên tri thức Cố có thể để ý mới lạ đấy, mắt của anh ta bị hỏng à.

Tống Sở cười đồng ý để dỗ mẹ: “Quả thực là mắt anh ta có chút khuyết tật, vẫn là đôi mắt mẹ con tinh tường!”Sau đó cô trừng mắt nhìn anh hai nội tâm như đang xem kịch: “Nhìn cái gì mà nhìn, mau đi đun nước đi, em muốn tắm!”.

Bình Luận (0)
Comment