Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão (Bản Dịch Full)

Chương 102 - Chương 102. Con Người Cô Trước Giờ Không Chơi Trò Đùa Giỡn 2

Chương 102. Con người cô trước giờ không chơi trò đùa giỡn 2 Chương 102. Con người cô trước giờ không chơi trò đùa giỡn 2

Tống Sở nghe anh ta nói những lời không đứng đắn như vậy, đẩy anh ta một cái mạnh, "Nói gì thế hả, đừng có mà dạy anh cả đánh người, có phải anh lại muốn no đòn không hả?"

Chị dâu Tống có vấn đề trong việc khiến người khác yêu mến mình, chỉ bảo ở những phương diện khác là được. Cô hoàn toàn không ủng hộ đàn ông đánh phái nữ, nhà họ cũng không cho phép xảy ra loại chuyện như vậy.

Anh hai Tống hiện tại đúng thật là có chút sợ hãi cô em gái cọp cái này, nở nụ cười gượng gạo: "Đó không phải là bởi vì anh cả quá sợ rồi sao."

Nhân lúc anh hai Tống và anh tư Tống nói chuyện, Đường Phụng đã chạy vào trong sân xách cái chổi tới sau đó vung về phía chị dâu cả Tống.

"Cái thứ yêu tinh quấy phá nhà cửa này, nhà chúng tao dựa vào út bảo khó khăn lắm mới có thể qua được những ngày tháng tốt đẹp nên mày thấy không vui đấy à, sao mày có thể làm yêu ma như thế hả?"

"Lúc trước bà đây không nên đồng ý để cho thằng cả cái thứ ngu đần kia cưới con yêu tinh quấy phá nhà cửa như mày về nhà."

Chiếc chổi trong tay bà đáp xuống người chị dâu cả làm cho chị dâu cả Tống hét lên núp vào bên người anh cả Tống.

Anh cả Tống là một người thương vợ nhưng cũng không dám chống đối lại mẹ già của anh ta, chỉ có thể lấy cả người ra che chắn, sau đó chiếc chổi liền đáp thẳng trên người anh ta.

"Mẹ, mẹ đừng đánh nữa."

Cây chổi trong tay Đường Phụng mạnh mẽ sinh uy mà đánh xuống: "Cái thứ đàn bà yêu tinh quấy phải nhà cửa này đều là do mày chiều mà ra, hôm nay tao nhất định phải dạy bảo chúng mày một chút."

Ngay sau đó anh cả Tống liền bị người mẹ già của mình đánh cho một trận ra trò.

Tống Sở cũng chỉ nhìn theo, sức lực kiểu vậy không đánh người khác bị thương được, mà anh cả của cô cũng đúng thật là quá sợ vợ, điểm này cần phải sửa đổi.

Tuy trong nhà cô mẹ cô là cực phẩm trùm sò, nhưng thật lòng nói thì cũng chỉ là thích rầy la mọi người chứ ngày thường lại không giống bà mẹ chồng xấu xa đày đoạ con dâu, đối xử với cháu trai và cháu gái cũng là yêu thương đồng đều, không quan tâm thế nào nhưng cũng sẽ không để cho bụng đói.

Giống như ban nãy, mặc dù mẹ cô cho chị dâu cả vài cán chổi nhưng chủ yếu cũng chỉ là muốn hù dọa một chút chứ cũng không thật sự là muốn đem người ra làm gì, trọng điểm cũng vẫn là đem anh cả của cô ra xả giận.

"Mẹ, mẹ đừng đánh nữa, con sai rồi còn chưa được nữa sao?" Chị dâu cả Tống trốn sau người anh cả cũng có chút xót cho người đàn ông của mình, tuy trong lòng vẫn không phục miệng lại cầu xin tha thứ.

Đường Phụng hừ lạnh một tiếng: "Tao nhổ vào, mày ở bên đó đang xấu bụng đều là tao đây năm đó ăn chơi rồi vứt ra chứ gì. Mày ngoài miệng thì sai rồi nhưng trong lòng còn không biết mắng nhiếc tao với út bảo như thế nào nữa đây."

Bà lại cho anh cả Tống thêm vài cán chổi, lúc này mới dừng lại chống nạnh nói: "Ngày mai mày đem cái thứ yêu tinh quấy phá nhà cửa này gửi về nhà mẹ đẻ nó cho tao."

Anh cả Tống hơi trợn tròn mắt: "Hả, phải đưa về thật sao ạ?"

Không phải đã đánh cho một trận rồi sao?

Nhìn thấy dáng vẻ này của anh ta, Đường Phụng lại sấn tới, bà ta thông minh như vậy sao lại có thể sinh ra một thằng con trai ngu đần thế này cơ chứ?

Út bảo của bà thông minh như thế, thằng hai thằng ba thằng tư cũng không tính là quá đần còn thẳng cả đơn giản là khiến cho bà không có mắt nhìn.

Ngu đần thế này chắc chắn không phải là di truyền từ bà, chắc chắn là di truyền từ thằng cha già kia rồi.

Tống Hữu Phúc đang xem kịch hay nhịn không được mà hắt xì mấy cái.

Đường Phụng quăng chổi, đánh nhịp nói: "Đưa về cho nó sáng suốt đầu óc ra một chút, tránh cho nó không biết tốt xấu gì mà lôi chân kéo cẳng nhà chúng ta."

Lần này đến Tống Hữu Phúc xưa giờ đều không chăm lo cho gia đình cũng mở miệng nói: "Thằng cả, cô vợ này của con đúng thật là quá tệ, ngày mai đưa về đi."

Trước đây danh tiếng của nhà bọn ông trong thôn không được tốt, hiện tại bởi vì út bảo tài giỏi khó khăn lắm mới chuyển biến được một chút nên kiên quyết không thể để cho yêu tinh quấy phá nhà cửa cản trở.

"Đúng đúng, đưa về đi, đưa về đi." Tống Nhị Oa ở một bên cũng vỗ tay nói.

Dạo gần đây đường và hoa quả mà cô nhỏ cho tất cả đều bị mẹ của cậu tịch thu hết, chắc chắn là mang đi cho anh họ và em họ đáng ghét rồi.

Chị dâu cả Tống chỉ cảm thấy muốn ngất đi, không ngờ đến con trai cũng đều ủng hộ, cô ta là tạo nghiệt gì thế này....

Bình Luận (0)
Comment