Thấy cha mình lập tức sợ hãi như vậy, Tống Sở có chút dở khóc dở cười.
“Mẹ, vậy con lên núi đây, nhà chúng ta hết thịt rồi, con đi kiếm chút ít về ăn.”
Đường Phụng gật đầu: “Đi đi, lên núi nhớ chú ý cẩn thận.”
Tống Sở dẫn theo chín người tiếp tục lên núi.
Quả dầu chè càng ngày càng nhiều, nên bọn họ lên núi cũng hái được càng nhiều hơn.
Lúc vài người đang hái quả, cô đi tản bộ xung quanh như trước, mang theo cung tên bên người kiếm chút thịt về để cải thiện cuộc sống.
Hôm nay khá may mắn, bắt được mấy con gà rừng với mấy con thỏ, để chín người kia chia đều nhau ba con gà rừng, còn lại cô đem về nhà hết.
Anh hai Tống thấy em gái lấy ra được bốn con gà rừng cùng ba con thỏ từ trong cái sọt, vui vẻ cười lên.
“Em gái, kỹ năng săn thú của em càng ngày càng lợi hại đó.” Anh ta chạy tới nịnh nọt.
Tống Sở không để tâm tới anh ta, ném một con gà rừng và một con thỏ qua: “Gà rừng thì để làm gà hầm hạt dẻ, thỏ rừng thì anh tới hỏi ông Triệu xem nấu thế nào cho ngon, sau đó để lại cho bọn họ một phần.”
“Còn lại thì để mai chúng ta ăn à?” Anh hai Tống cười hì hì hỏi.
Tống Sở coi thường liếc anh ta một cái: “Nghĩ thì hay lắm, còn lại ngày mai em mang qua nhà anh ba.”
Ngày mai cô cùng Cố Việt định đi một chuyến, thuận tiện mang chút thịt tới tặng anh ba.
Đồng thời tặng cho chủ nhiệm Trương và chủ nhiệm Thạch mỗi người một con, giữ gìn chút quan hệ.
Anh hai Tống vừa nghe liền cảm thấy đau lòng: “Sao phải tặng nhiều như vậy làm gì? Bọn họ có ăn hết được không?”
“Ăn không hết thì đem tặng người khác, lúc trước khi mở nhà xưởng ép dầu, chúng ta còn nợ anh hai Quách ân tình đó.”
Tống Sở đưa tay ra nhéo anh ta vài cái: “Cái tật keo kiệt này của anh sao mãi không chịu sửa hả? Đồ ăn thức uống trong nhà đâu có thiếu, đừng có làm ra bộ dạng không hiểu lẽ đời như vậy nữa.”
“A!” Anh hai Tống bị cô nhéo đến nhảy dựng lên “Em gái lại bắt đầu học mẹ cách nhéo người rồi.”
Nhưng sức của em gái còn mạnh hơn mẹ nhiều.
“Đáng lắm.” Tống Sở khinh thường liếc anh ta một cái.
“Được rồi được rồi, trêu không được thì anh chỉ biết trốn đi thôi.” Anh hai Tống xoa xoa cánh tay, ném gà và thỏ vào trong cái giỏ có hạt dẻ rồi xách lên chạy đi.
Tống Đại Nữu và Tống Tam Nữu đứng cách đó không xa nhìn thấy cảnh đó, nhịn không được mà nở nụ cười, chú hai/ cha cô bé đáng bị vậy lắm.
Ngày hôm sau, Tống Sở mượn được cậu cô chiếc xe đạp, cùng Cố Việt đi tới phố huyện.
Thịt được Tống Sở chia ra đặt vào hai cái giỏ, một trong hai giỏ đồ được đặt ở phòng bảo vệ cùng với xe đạp.
Sau đó xách theo một giỏ cùng Cố Việt đi lên lầu tìm người.
Tới văn phòng của chủ nhiệm Thạch trước, tặng ông ta một con thỏ rừng, nói rõ lý do hôm nay tới đây.
Chủ nhiệm Thách rất vui, cảm thấy tiểu đồng chí Tống Sở này rất được việc, thấy thanh niên tri thức Cố kia trông rất đẹp trai, khí chất cũng không giống người bình thường, nên ông ta càng coi trọng hơn chút.
“Hai người đợi ở đây để tôi gọi chủ nhiệm Trương tới.”
“Được, vậy làm phiền chủ nhiệm Thạch rồi.” Tống Sở cũng không biết văn phòng của chủ nhiệm Thạch ở chỗ nào, vậy nên mới tới đây trước.
Sau khi chủ nhiệm Thạch rời đi rồi, Cố Việt nhìn vào chiếc giỏ cười nói: “Cô cũng biết giải quyết công việc thật đấy.”
Trước đó anh thấy có hai cái giỏ được treo trên xe đạp, nhưng không biết bên trong có gì.
Tống Sở khẽ cười nói: “Vô nghĩa, không biết giải quyết công việc thì làm sao mà đổi được đồ, làm sao nhờ họ giúp không công để sản xuất thiết bị ấp trứng gà con được?”
“Tôi gọi cái này là đầu tư.”
Cố Việt bật cười: “Cô tự kiêu quá thật đấy.”
Không biết vì sao, mỗi lần Tống Sở tự cao tự đại trước mặt Cố Việt, anh lại cảm thấy có chút đáng yêu.
“Sao, anh có ý kiến gì không?” Tống Sở nhướn mày nhìn anh.
“Tôi làm sao dám có ý kiến, cô mà đánh tôi thì tôi biết phải làm sao?” Cố Việt rất hiếm khi cười đùa như vậy.
Tống Sở lại nhướn mày, cười thâm sâu: “Sao tôi nỡ đánh anh được, anh là kỹ thuật viên của chỗ chúng tôi, đánh anh ngã sấp xuống thì ai giúp chúng tôi làm máy móc được.”
Lời cô nói là thật lòng, nhưng nghe lại có cảm giác như mang chút ý tứ khác.
“...” Cố Việt có chút mất tự nhiên mở to tầm mắt ra nhìn cô.