Cố Việt gật đầu: “Mọi người cứ nói chuyện, tôi vào trong trước.”
Sau khi anh đi vào, mấy thanh niên tri thức đều lộ ra nụ cười có chút đen tối.
Đây nhất định là đối đãi đặc biệt của Tống Sở với thanh niên tri thức Cố, quả nhiên dù người phụ nữ có dữ đến đâu, đối xử với người đàn ông mình thích vẫn khác.
Ấn tượng của những thanh niên tri thức này với Tống Sở đã hoàn toàn thay đổi, cho nên cảm thấy hai người càng nhìn quả thật càng xứng đôi.
Sau khi mấy người ra ngoài làm việc, lúc tán gẫu cũng mang chuyện này ra nói, người cả thôn ít nhiều cũng biết chuyện Tống Sở phân biệt đối xử với thanh niên tri thức Cố.
Mọi người cũng truyền ra, vốn dĩ đầu gấu thôn vẫn có một mặt thùy mị.
Tống Sở đang đẩy cửa về nhà không biết còn có chuyện này, nếu không tuyệt đối cả đầu xám đen.
Cô chỉ cảm thấy bộ quần áo kia phù hợp với Cố Việt hơn, cộng thêm muốn lôi kéo vị học thần nhân tài kỹ thuật này, không liên quan gì chút nào đến thích, hiểu lầm chính là nảy sinh như vậy.
Không có chị dâu cả Tống ở đây, bầu không khí trong nhà vẫn không tệ.
Ăn cơm xong, Tống Sở nhìn Tống Hữu Phúc nói: “Cha, cha có muốn làm chút chuyện không?”
Tống Hữu Phúc ngẩn ra, ông hỏi thử: “Có phải con muốn bảo cha và những người già kia cùng nhau chọn dầu đi đổi đồ không?”
Thật ra cũng không phải là không thể, vừa nãy ông nhìn thấy những người già kia ôm đồ lao động về nhà, trong lòng vẫn có chút lay động và ngưỡng mộ.
Chỉ là không thể chủ động nhắc với con gái, vậy thì mất mặt biết bao, hơn nữa tuổi của ông cũng chưa coi là già bao nhiêu.
Tống Sở cười nói: “Không phải, con nhớ cha làm nghề mộc rất tốt, muốn nhờ cha giúp con làm vài hộp gỗ.”
“Làm hộp gỗ? Dùng để sắp xếp quần áo à?” Tống Hữu Phúc nhớ con gái thích mặc quần áo mới.
Tống Sở lắc đầu: “Không phải dùng để xếp quần áo, là dùng để trồng rau.”
Gần đây cô đã ăn ở căn tin của nhà máy cơ giới và xưởng trang phục, cũng phát hiện thực phẩm rau cải khá đơn giản.
Thật ra trong thôn bọn họ cũng vậy, trong ruộng đất công cộng hầu như là trồng lương thực, trên đất tư nhân của mỗi nhà mới trồng một chút rau cải, số lượng và chủng loại không nhiều.
Vì trong nhà bọn họ anh cả của cô trồng không ít cải trắng, cải xanh ở bãi đất hoang ngoài chuồng heo, còn thường xào chút rau ăn, cơm trưa và cơm tối của rất nhiều nhà trong thôn đều là cháo đậu kèm dưa muối.
Vẻ mặt Tống Hữu Phúc khó hiểu hỏi: “Dùng hộp gỗ trồng rau?”
“Đúng ạ! Con nhìn thấy một cách trồng rau trong hộp gỗ trên cây, vừa không cần chiếm ruộng đất công cộng trong thôn, chỉ muốn trồng chút để trong nhà ăn, còn có thể gửi cho người khác chẳng hạn.” Tống Sở nhớ đến vườn rau một mét ở hiện đại.
Ở hiện đại, vườn rau một mét dùng diện tích nhỏ nhất tạo ra vườn rau gia đình hoàn hảo, sử dụng sân thượng hoặc đất trống trong sân trồng rau cải.
Cô ở đây có thể sử dụng đất trống trong sân và bên ngoài không dùng để làm chuyện này.
Trước đây cô đọc qua một tài liệu, vườn rau hộp gỗ 1,2x1,2 mét vuông, rau cải nó sản xuất còn nhiều hơn một vườn rau 2,4x3 mét vuông truyền thống.
Mỗi hộp gỗ còn có thể chia thành mười sáu ô, mỗi ô trồng các loại rau khác nhau, không những có thể thường xuyên ăn được rau sạch, chủng loại cũng có thể đa dạng hơn.
Cái này cô không định đặt làm ở nhà xưởng ép dầu, nhà mình làm ra trước, hai mẻ rau trồng ra phía trước bảo anh tư cầm đi bán ở chợ đen, lời chút tiền đi đổi chút đồ dùng hằng ngày và những loại bột mạch nha, cũng có thể bảo trong nhà góp ít tiền.
Đợi nhà bọn họ thành công rồi, đoán chừng những người khác trong thôn cũng sẽ trồng theo như vậy, cũng không phải thứ có kỹ thuật cao gì, học một chút là biết, cũng dễ dàng phổ biến rộng, cho nên không cần giấu.