Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão (Bản Dịch Full)

Chương 128 - Chương 128. Vị Tiểu Đồng Chí Này Đúng Là Một Nhân Tài 2

Chương 128. Vị tiểu đồng chí này đúng là một nhân tài 2 Chương 128. Vị tiểu đồng chí này đúng là một nhân tài 2

Đột nhiên chủ nhiệm Thái cũng nghĩ tới chuyện này, ông ta cẩn thận đánh giá Tống Sở một chút, mới thấy tiểu đồng chí này không hề tầm thường.

Thảo nào có thể giao thiệp được với nhà máy lớn trong huyện, bộ dáng nói chuyện chậm rãi hào phóng đĩnh đạc này còn tốt hơn vô số đại đội trưởng của những thôn khác.

“Tiểu đồng chí Tống biết cả phó huyện trưởng sao?”

Tuần trước ông ta cũng tới huyện để họp, mới nghe nói vị phó huyện trưởng mới được điều đến không lâu này muốn thắt chặt chi tiêu, nhưng tiểu đồng chí vậy mà lại biết người đó, chuyện này khiến ông ta vô cùng ngạc nhiên.

Tống Sở cười nói: “Tôi cũng mới chỉ nghe nói thôi, hơn nữa khi gặp qua phó huyện trưởng, có vẻ ông ấy là người rất thích những lãnh đạo giỏi và được việc.”

Cô nói thêm một câu: “Ông ấy còn cho tôi số điện thoại của mình nữa, nói có chuyện gì thì cứ gọi cho ông ấy.”

Đây cũng chẳng phải là lừa người, nhưng giờ giật nhẹ da hổ trước sẽ tốt hơn.

“Ồ, cô biết phó trưởng huyện sao?” Chủ nhiệm Thái kinh ngạc, thật hay đùa vậy?

“Có quen biết, nhưng chưa đến mức thân thiết.”

Tống Sở lấy ra tờ giấy mà Thịnh Thanh Dương đưa cho cô ta chuyển tới chỗ chue nhiệm Thái: “Đây là số điện thoại mà ông ấy viết cho tôi.”

Chủ nhiệm Thái nhìn số điện thoại trên tờ giấy, lấy ra một cuốn sổ ghi chép trong ngăn kéo, trong đó viết rất nhiều số điện thoại của những lãnh đạo huyện.

Mấy số điện thoại này công xã bọn họ đều có hết, nhưng hầu hết đều không thể gọi được.

Quả nhiên số điện thoại trên tờ giấy đúng là của văn phòng phó huyện trưởng rồi, điều này khiến ông ta vô cùng kinh ngạc.

Hóa ra tiểu đồng chí này thực sự quen biết phó huyện trưởng, đúng là quá sức tưởng tượng rồi.

Ông ta lộ ra nét cười thâm sâu: “Tôi thấy tiều đồng chí Tống đúng là nhân tài, bản kế hoạch về khu nuôi dưỡng cũng được làm rất tỉ mỉ, vậy chúng ta cứ mở thử, công xã sẽ chống đỡ giúp chúng ta.”

Vốn dĩ ông ta đã có chút động tâm rồi, giờ thêm lợi thế về phó huyện trưởng nữa, vậy thì có thể mở khu nuôi dưỡng được rồi.

Nếu không để cho Tống Sở chạy tới tìm phó huyện trưởng kia thì sẽ không được hay ho cho lắm.

Nói cái gì mà chưa thân thiết, chưa thân thiết mà có thể cho số điện thoại như vậy được sao?

Hơn nữa nếu thực sự thành công như lời Tống Sở nói, vậy thì công xã bọn họ có thể lọt vào mắt các lãnh đạo cấp trên, đây cũng có thể coi như là công trạng của bọn họ rồi.

Vẻ mặt Tống Sở kích động nói: “Tôi biết bí thư Thái cũng thích những lãnh đạo vừa tài giỏi vừa được việc mà, có bí thư Thái cùng sự giúp đỡ và dẫn dắt của công xã, chúng tôi tin chắc có thể thành công được, nếu khu nuôi dưỡng mà trở nên lớn mạnh, nhất định sẽ được toàn dân trong huyện biết đến.”

Tương lai cho dù bọn họ có mở khu nào làm chuyện lớn gì đi chăng nữa, đều sẽ đi giao thiệp với vị bí thư này của công xã, phải qua lại thân thiết với nhau, nếu không, tùy tiện trở thành thứ ngáng chân sẽ khiến bọn họ cảm thấy rất phiền nhiễu.

Nguyên do lớn nhất cũng là nhờ có Thịnh Thanh Dương.

Thịnh Thanh Dương cũng không hề nhận ra trong lúc vô tình đã đưa viết điện thoại ra, bị người ta đem đi sử dụng như vậy, ngồi trong văn phòng liên tục hắt xì mấy cái.

Mặt mày bí thư Thái trở nên hồng hào mà cười nói: “Tôi cũng tin mọi người có thể quan lý tốt được, nếu có khó khăn gì thì cứ đến công xã tìm tôi, chỉ cần trong phạm vi khả năng của mình, chúng tôi nhất định sẽ giúp.”

Lời ông ấy chưa đủ ý, nếu có đủ khả năng thì sẽ giúp, không đủ khả năng thì sẽ không giúp được đâu.

Nhưng đối với Tống Sở như vậy cũng đủ rồi, sau khi khu nuôi dưỡng thành công, tương lai bí thư Thái sẽ chủ động tới giúp đỡ bọn họ thôi.

“Được, nếu chúng tôi có vấn đề gì chắc chắn sẽ tới tìm công xã.”

Tống Sở chuyển đề tài: “Nhưng chúng tôi vẫn sẽ ra sức khắc phục khó khăn, không gây cản trở nhiều tới công xã.”

“Ý thức của tiểu đồng chí Tống rất cao, sau này chắc chắn sẽ rất được việc.” Bí thư Thái phát hiện tiểu đồng chí này đúng là một nhân tài, nếu đã quyết định đồng ý thì ông ấy cũng không phải nói nhiều làm gì, biểu thị sự giúp đỡ qua hành động là được.

Sau đó ông ta tự mình tiễn hai người Tống Sở ra ngoài, rồi đi lo liệu văn kiện phê duyệt của khu đoàn thể quốc doanh.

Bình Luận (0)
Comment