La Thu Cúc vừa giặt xong đống quần áo của cả nhà thì bị cha mẹ cô và em trai gọi lại.
“Mẹ, con còn phải phơi đồ nữa, làm sao vây?” Cô ta đi vào phòng hỏi.
Mẹ La cười kéo cô ta ngồi xuống: “Thu Cúc, em trai con phải nhờ vào con rồi.”
La Thu Cúc còn tưởng là mẹ mình giống lúc trước, bảo cô ta chăm sóc hai em trai nhiều hơn.
Cô ta cười đáp: “Mẹ yên tâm đi, con nhất định sẽ quan tâm hai đứa nó.”
“Vậy con về nhà chồng xin chỉ tiêu đi.” Trên mặt mẹ La là nụ cười hòa nhã dễ gần.
“Xin chỉ tiêu gì?”
Gần đây sớm nào La Thu Cúc cũng làm việc từ sáng sớm đến tối muộn, vốn dĩ là chẳng biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, vậy nên có chút lơ mơ.
Mẹ La có chút giận dỗi nhìn cô ta nói: “Đương nhiên là chỉ tiêu công nhân ở trang trại chăn nuôi rồi, có phải con không muốn đi không?”
“Chẳng phải ban nãy con còn bảo là quan tâm em trai, mẹ nuôi con khôn lớn dễ dàng lắm à? Bảo con làm có chút chuyện mà con còn giả vờ ngốc.” Khuôn mặt tươi cười của mẹ La trầm xuống.
La Thu Cúc từ nhỏ bị nói như thế nên đã quen rồi, chẳng để ý: “Chỉ tiêu công nhân trang trại chăn nuôi gì cơ, gần đây con có ra ngoài đâu mẹ, mẹ nói cho rõ xem nào.”
Mẹ La thấy cô thực sự không biết thì sắc mắt mới ấm áp một chút: “Gần đây em dâu út con muốn làm trang trại chăn nuôi, nói là không chỉ phát đồ giống như xưởng ép dầu mà còn phát lương nữa đó.”
“Mẹ nghĩ nước phù sa không nên chảy ruộng ngoài, nếu con bé đã mở trang trại chăn nuôi thì để hai đứa em trai con qua đó là đi, cũng coi như là phụ giúp nhà mẹ chồng con.”
Rõ ràng là muốn chiếm lơi ích, nhưng từ mồm mẹ La phát ra lại là giúp đỡ.
Trong lòng La Thu Cúc hồi hộp, cô ta cũng mới biết em dâu út lại làm chuyện lớn như vậy.
Nhưng lúc đầu vì giúp xin chỉ tiêu ở xưởng ép dầu nên cô ta mới bị đuổi về nhà. Cô ta mà về xin chỉ tiêu ở trang trại chăn nuôi, với tính cách của em dâu út thì chắc chắn là sẽ không cho.
Cô ta nở nụ cười lúng túng: “Chuyện này con không quyết định được, mẹ cũng biết con người con bé đó rất hung dữ.”
Cô ta vừa nó xong thì bị mẹ La cho một bạt tai: “Con không quyết định được thế sao không về nhà chồng mà tranh giành?”
Sau đó là cấu cô ta một cái: “Con là người sinh ra cháu trai duy nhất cho nhà họ Tống, là người có nhiều công lao trong nhà họ Tống. Nếu bọn họ không cho thì con cứ gây rối ầm ĩ đi.”
“Nếu như hai em trai của con đến trang trại chăn nuôi, lấy được tiền lương và đồ đạc, há chẳng phải sẽ nhớ về người chị tốt bụng là con sao. Sao này hai đứa nó cũng chống đỡ cho con.”
“Chị hai, chị yên tâm đi, chỉ cần có thế đến trang trại chăn nuôi, nếu như mấy người nhà họ Tống không đối tốt với chị, bọn em sẽ đến tận cửa ủng hộ cho chị.” Em hai La nói.
Em tư La cũng khuôn mặt ngang bướng: “Đúng vậy, chị cứ việc gây rối, có chuyện gì tụi em chịu trách nhiệm.”
Bọn họ có tính vụ lợi, bình thường không thích đi làm, dù sao có hai chị gái và hai em gái thường hay trợ cấp.
Bây giờ nghe thấy đãi ngộ của trang trại chăn nuôi, bọn họ cũng thấy rung rinh.
Dù sao cũng là thân thích, chị hai của bọn họ còn là người có công lớn nhà họ Tống, tuyển bọn họ vào thì có làm sao? Đó chẳng phải điều nên làm à.
Đến lúc đó có bọn họ giúp đỡ quản lý xưởng chăn nuôi, nhà họ Tống còn phải cảm ơn bọn họ ấy chứ.
Hai đứa em dâu ngồi bên cạnh xúi giục: “Chị hai, chị là con dâu cả nhà họ Tống mà, người ta nói dâu trưởng như mẹ, chị phải làm sao cho ra dáng dâu trưởng chứ.”
“Nếu chị không đồng ý thì chị cứ ra ngoài nói là chị bị em dâu út bắt nạt, khiến cho cô ta mang tiếng xấu, còn sợ không nắm thóp cô ta được à?”
Mặ dù Tống Sở cũng chẳng có tiếng tốt gì, nhưng cô ta cảm thấy con gái vẫn để ý vấn đề này.
“Đúng vậy, chị dâu với bản lĩnh của chị nắm được thóp của Tống Sở cũng dễ thôi mà. Nếu cô ta xấu, chị có thể xấu hơn mà.”
Trong lòng bọn họ, Tống Sở vẫn là một đứa tham ăn lười làm, tiếng tăm không tốt, nhưng không có đầu óc.