Thời đại học cô có một bạn học nam, người đó đã cưới một cô vợ hay giúp đỡ em trai, người phụ nữ đó đưa tất cả tiền mà bọn họ kiếm được cho em trai của mình.
Còn cho em trai cô ta tiền để mua nhà cửa xe hơi, cho cháu trai học trường tư thục quý tộc, còn con mình thì học một trường phổ thông bình thường.
Mua áo quần hàng hiệu cho em trai và cháu trai, còn chồng và con của mình thì mua đồ cũ cho.
Càng khoa trương hơn là khi nhà trai ngã bệnh nhập viện, người mẹ và em trai bên đàng gái đã đến cầu xin, tất nhiên người vợ đã lấy tiền chữa bệnh của anh ta để đưa cho em trai mình đầu tư mở công ty.
Cuối cùng nhà trai suýt chút nữa chết ở bệnh viện vì không gom đủ tiền để phẫu thuật, phải nhờ những người trong lớp của cô giúp đỡ nộp tiền mới sống sót được.
Sau khi xuất viện, bên nhà trai cũng biết không thể cứu nổi người phụ nữ này, đành kiên quyết ly hôn.
Nhà gái được đằng chân lân đằng đầu vét sạch toàn bộ sổ tiết kiệm của nhà trai. Nhà trai vì muốn thoát khỏi cái nhà trùng hút máu này nên cũng đồng ý, nhưng vẫn lưu lại bóng ma tâm lý rất lớn trong lòng. Anh ta luôn đơn độc dẫn theo đứa con để sống, không tìm người phụ nữ nào nữa.
Tống Sở sợ anh cả của mình cũng lâm vào bước đường như vậy, bởi vì chị dâu của cô và vợ của người bạn học kia quá giống nhau.
Anh cả Tống nặng nề thở dài: "Ừ, anh biết rồi."
Không đến nước cuối cùng, anh sẽ không từ bỏ người vợ của mình.
Nhưng nếu cô ta thực sự chết cũng không hối cải, còn dạy hư hai đứa nhỏ thì anh sẽ phải nhẫn tâm ra tay mà thôi.
Ngày hôm sau, Tống Sở đến xưởng ép dầu để xem sổ sách mấy ngày gần đây.
Đường Khánh ở bên ngoài xông vào: "Lão đại, chị dâu của cô dẫn người nhà họ La đến làm loạn rồi."
Tống Sở không quá bất ngờ, cô đặt sổ sách xuống: "Đi, đi xem."
Ngày hôm nay nên giải quyết người nhà họ La một lần cho xong, sau này đỡ phiền toái hơn.
Mấy người khác của xưởng ép dầu cũng đi theo phía sau Tống Sở, tất nhiên bọn họ đi vì muốn giúp đỡ cô.
Tới cửa nhà, Tống Sở thấy một đám đông vây quanh ở bên ngoài, sau đó thấy mẹ cô đang cãi nhau với một người phụ nữ.
Người trong thôn cũng bảy miệng tám lưỡi mắng người nhà họ La.
Tống Sở đi đến, người dân trong thôn thấy cô tới nên rối rít nhường đường.
Tống Sở đi vào, thấy không chỉ toàn bộ người nhà họ La đã đến, mà bọn họ còn dẫn theo vài tên cao to sang đây, chắc là họ hàng của nhà họ La.
Tống Sở nhìn người nhà họ La, lạnh lùng nói: "Nhà họ La các người muốn cưỡi lên đầu nhà họ Tống chúng tôi để tác oai tác oái sao?"
Cậu tư La hay có thói quen ngang ngược khi ở nhà, hung dữ nói với Tống Sở: "Có người em chồng nào giống cô không? Chị của tôi bị người nhà họ Tống mấy người bắt nạt, lẽ nào chúng tôi không được đến để làm chỗ dựa cho chị ấy sao?"
Tống Sở nhíu mày: "Các người muốn thế nào?"
Cậu tư La cho rằng Tống Sở sợ hãi, bèn hùng hồn nói: "Ngày mai anh cả Tống phải đến cầu xin để đón chị tôi và cháu trai về nhà, các người phải đáp ứng điều kiện mà chị tôi đã nói ngày hôm qua, nếu không... Hừ hừ."
Tống Sở lướt nhìn một vòng những người trong thôn, hỏi anh ta: "Các người muốn quản lý khu nuôi dưỡng sao?"
"Chị tôi yêu cầu như vậy, đều là người nhà cả, mấy người cứ cố mà đáp ứng đi thôi." Hôm nay bọn người cậu tư La đến đây gây chuyện vốn là vì cái khu nuôi dưỡng ấy.
Đường Phụng lên tiếng hừ một cái: "Có người đã yêu cầu như vậy rồi, sao các người không quay về soi mặt mình trong nước xem xem đức hạnh của mình như thế nào, còn muốn quản lý khu nuôi dưỡng à."
Những người khác trong thôn cũng không được làm, vậy mà mấy người nhà họ La này lại dám đục chân tường của bọn họ.
"Đúng vậy, các người nhìn lại mặt mình đi, khu nuôi dưỡng nằm ở bãi đất của thôn chúng tôi, không có chút quan hệ nào với mấy người, các người đừng tưởng bở."
"Chúng tôi không đồng ý cho mấy người đến quản lý khu nuôi dưỡng, đừng có nằm mơ giữa ban ngày."
"Cô vợ tệ bạc nhà họ La mấy người, thôn chúng tôi không muốn có, nhà họ Tống càng không muốn có hơn, mấy người nhanh chóng mang về đi."
"Đúng vậy, bất kính với bố mẹ chồng, hung dữ với chồng của mình, bắt nạt chú với em chồng, nhà nào xui lắm mới có cô vợ như vậy, mấy người còn không biết xấu hổ mà đến cửa gây chuyện."
Đường Khánh dẫn theo mấy người đàn ông của xưởng cũng chen vào: "Cút ra khỏi thôn của chúng tôi đi, nơi này không phải là chỗ để nhà họ La mấy người la lối om sòm."
Vì bị người trong thôn chỉ trỏ mắng mỏ, nhà họ La có hơi không kịp phản ứng, cảnh này không giống như tưởng tượng cho lắm thì phải?