Mặc dù anh cả Tống vẫn luôn nghe lời mẹ, nhưng xưa nay anh đều luôn ngoài sáng trong tối che chở vợ và con gái của mình.
Anh biết lòng dạ của vợ mình khá hẹp hòi, trước đây không ảnh hưởng gì nhiều đến mọi người. Anh cảm thấy cô ta sinh con dưỡng cái vì mình cũng không dễ dàng gì nên đã cưng chiều cô ta, để cô ta tùy ý ngồi lên đầu mình nhưng lại không ngờ rằng cuối cùng sẽ thành ra như vậy.
Vợ mình bắt tay với nhà mẹ đẻ để bắt nạt em gái và mẹ ruột của anh. Nếu như khi nãy em gái anh không đủ sức mạnh không phản kháng được, vậy thì chẳng phải cô sẽ bị mấy tên cao to vạm vỡ kia bắt lại, bị chiếm tiện nghi hoặc là bị đánh rồi phải không?
Mẹ anh cũng sẽ bị mẹ vợ đánh, điều này đã chạm tới ranh giới cuối cùng của anh.
Vậy nên vào giờ phút này, anh đã thật sự thất vọng vì La Thu Cúc. E rằng ngay từ lúc bắt đầu, bọn họ chính là một tính toán sai lầm của cô ta.
La Thu Cúc không thể tin nổi, trừng mắt với anh cả Tống: "Cái gì? Anh có giỏi thì lặp lại lần nữa."
Cô ta căn bản không tin nổi anh cả Tống sẽ ly hôn với mình. Anh đối xử với cô ta tốt như vậy, sao có thể nỡ bỏ cô ta được.
Người được cưng chiều luôn vô lo như vậy đấy.
Anh cả Tống hít một hơi thật sâu: "Tôi nói, chúng ta ly hôn."
"Hai đứa nhỏ là của tôi, sau này cô về nhà mẹ đẻ đi, đừng trở về nữa." Anh bổ sung thêm một câu.
Anh sợ rằng hai đứa nhỏ sẽ bị La Thu Cúc ngược đãi, đặc biệt là đứa lớn.
Trước đây vợ anh trọng nam khinh nữ, anh nói cô ta cũng không thèm nghe. Hơn nữa, chỉ cần một ngày anh đối xử với đứa lớn tốt hơn Nhị Oa một chút thôi thì cô ta cũng sẽ nổi giận.
Vậy nên anh phải lén cho con gái mình ăn, bình thường cũng âm thầm che chở con bé.
Bây giờ anh muốn ly hôn, sau này sẽ không phải lén lén lút lút nữa rồi.
Dáng vẻ của La Thu Cúc như gặp phải đả kích lớn, cô ta đang sững sờ nhưng bỗng nhiên vọt tới trước mặt anh cả Tống, giữ lấy áo của anh rồi bắt đầu kéo.
"Anh dựa vào đâu mà muốn ly hôn với tôi? Tôi không đồng ý."
Cô ta thật sự thích anh cả Tống, tuy danh tiếng của nhà họ Tống ở trong thôn không được tốt cho lắm nhưng điều kiện cũng không quá tệ. Anh trai của nhà mẹ chồng bên đó cũng thường xuyên giúp đỡ, còn có anh ba ở trong nội thành cũng thường mang tiền mang đồ đến cho.
Hơn nữa trông anh cả Tống hơi rám nắng nhưng vẫn rất anh tuấn. Lúc cô ta gả đến, phụ nữ trong thôn Tiểu Bá cảm thấy vô cùng ngưỡng mộ.
Sau này, anh cả Tống chăm sóc cô ta rất tốt. Bình thường khi về nhà mẹ đẻ, anh luôn mang theo bao lớn bao nhỏ, càng khiến cho các cô gái trong thôn thêm đố kỵ.
Cô ta vẫn luôn nghĩ rằng dù cho mình làm cái gì đi chăng nữa thì anh cả Tống đều sẽ nghe theo mình, vậy nên anh sẽ không chấp nhận ly hôn.
Nhìn người phụ nữ đanh đá như La Thu Cúc kéo anh cả Tống như vậy, ai nấy trong thôn đều thấy rất sửng sốt.
Trước đây, bọn họ nghe nói anh cả Tống rất sợ cô vợ này. Người ta còn nói đối xử không tốt, có người thấy không tin nổi nhưng bây giờ họ tin rồi.
Nếu như đối xử với vợ không tốt thì sao lại để một người phụ nữ kéo đánh như vậy mà không đáp trả chứ.
Nếu trước kia khi ở nhà La Thu Cúc không tác oai tác oái thì sao có thể dám lớn gan đánh người đàn ông của mình như vậy được, điều này nói rõ cô ta đã từng đánh anh không ít lần.
Anh cả Tống để mặc cô ta đánh mình nhưng không kiên trì nữa: "Cô đồng ý hay không không liên quan gì, tôi muốn ly hôn."
"Nếu em gái của tôi không mạnh mẽ thì con bé với mẹ tôi đã bị mẹ cô và người nhà cô mang đến bắt nạt rồi. Nếu cô đã không coi bọn họ là người nhà của mình, vậy thì rời đi đi." Anh khổ sở nói.
Vừa nghe anh nói như vậy, những người vây xem nhìn vài tên cao to nằm trên đất một chút, không khỏi thấy sợ hãi.
Đúng vậy, nếu Tống Sở không phải cô gái bá chủ của thôn, trời sinh đánh nhau giỏi thì không phải sẽ bị mấy tên đàn ông này ức hiếp sao?
Đương nhiên, nếu nói như vậy, người trong thôn như bọn họ cũng sẽ không đứng nhìn hai mẹ con các cô bị người ngoài thôn bắt nạt, nhưng La Thu Cúc thực sự hơi quá đáng rồi.
Đối xử với mẹ chồng em chồng ở nơi này như vậy, chẳng khác gì đối xử với kẻ địch cả!