Hoắc Khải dẫn hai người đi vào, người trong tiệm cơm rất khách sáo, xem ra bọn họ đã khá quen thuộc rồi.
Sau khi chọn qua đồ ăn một lần, Hoắc Khải ngồi xuống.
Tống Sở suy nghĩ một chút, cười hỏi: "Đồng chí Hoắc rất thân quen với người của tiệm cơm quốc doanh sao?"
Hoắc Khải trả lời: "Tôi biết chủ nhiệm hậu cần của bọn họ."
"Vậy thì tốt rồi." Tống Sở gật đầu cười cười.
Hoắc Khải hơi sửng sốt: "Cái gì?"
Anh ấy quen biết chủ nhiệm hậu cần thì tốt rồi, vậy thì liên quan gì chứ?
Bây giờ Cố Việt khá hiểu Tống Sở nên đoán được ngay cô đang suy nghĩ điều gì.
"Anh họ, gần đây thôn của tụi em muốn làm một khu nuôi dưỡng, đến lúc đó e rằng sẽ làm phiền anh giúp đỡ bên tiệm ăn quốc doanh này rồi, để tụi em bán chút thịt gà thịt vịt." Anh mở miệng nói.
Tống Sở phát hiện Cố Việt không chỉ có chỉ số IQ cao mà còn có lòng tốt bao la nữa. Cô chỉ mới nghĩ như vậy mà anh đã hỏi giúp cô, rất tốt.
Hoắc Khải cười cười: "Chuyện nhỏ."
"Nhưng mà khu nuôi dưỡng của thôn các cậu là quốc doanh sao? Nếu là tư nhân thì có lẽ bên này không dám mua." Anh ấy hỏi tiếp.
Cố Việt gật đầu: "Khu đoàn thể quốc doanh, đã phê duyệt văn kiện rồi."
"Vậy thì tốt rồi." Hoắc Khải cũng gật đầu, đột nhiên nghĩ đến một vấn đề: "Đến lúc đó mang đến bộ vũ trang của tụi anh một chút đi."
Bây giờ thịt heo rất khó mua, gà vịt cũng vậy. Nếu có thể mua được thì sẽ cải thiện được chất lượng cuộc sống của mọi người một chút.
Cố Việt khẽ cười: "Không thành vấn đề."
Tống Sở nghe Hoắc Khải nói như vậy thì đoán ra chức vụ của anh ấy ở bộ vũ trang cũng không thấp. Nếu được quá giang đoạn đường này thì sau này công việc cũng tốt hơn nhiều."
Cô mờ mịt tặng Cố Việt một ánh mắt "Anh không tệ", Cố Việt tặng lại cho cô vẻ mặt dở khóc dở cười.
Lúc này vừa hay món ăn được đưa lên, Hoắc Khải không nhìn thấy hai người trao đổi ảnh mắt cho nhau.
Cơm nước xong xuôi, Hoắc Khải lái xe đưa hai người về thôn.
Anh ấy không lái xe vào con đường nhỏ trong thôn mà dừng ở bãi đất trống trước thôn.
Hoắc Khải lấy bao thuốc lá ra, rút hai điếu rồi đưa một điếu cho Cố Việt, cái còn lại thì cho mình.
Cố Việt không nhận lấy: "Em đã cai rồi."
Hoắc Khải phát hiện em họ thực sự đã thay đổi rất nhiều, không miễn cưỡng nữa mà cất vào lại: "Không biết bây giờ anh đi thăm ông dượng một chút được không?"
Cố Việt nhìn những người dân trong thôn đã cơm nước xong nên ra trước cửa thôn để tán gẫu, có hơi khó nói: "Bây giờ không được tiện cho lắm."
Anh không muốn ông nội bị thôn dân quá quan tâm, có thể cái này sẽ mang đến rất nhiều phiền phức.
Nhưng anh lại không muốn làm phật ý lòng tốt của anh họ: "Mấy ngày nữa anh bắt đầu làm việc rồi thì hãy đến."
Hoắc Khải cũng nhận thấy dường như bây giờ không phải thời điểm tốt, thở dài đáp: "Haiz, được."
Tống Sở nhìn dáng vẻ đắn đo của hai người, khẽ cười một tiếng: "Cái này có gì khó, tôi sẽ giúp hai người giải quyết."
Hai người cùng nhau nhìn cô: "Cô làm như thế nào?"
"Xuống xe, đi theo tôi là được." Tống Sở xuống trước để mở cửa xe.
Hoắc Khải không quá chắc chắn nên ném cho Cố Việt một ánh mắt dò hỏi ý kiến.
Bây giờ Cố Việt rất tín nhiệm Tống Sở, anh gật đầu với anh ấy, hai người cùng xuống xe.
Các thôn dân thấy vị sĩ quan kia lái xe đưa hai người Tống Sở trở về, mỗi một người đều tám chuyện rất sôi nổi.
"Sở Sở, bây giờ mọi người muốn đi đâu vậy?" Có một thôn dân cười hỏi.
Tống Sở cười trả lời: "Đồng chí Hoắc làm ở bộ vũ trang, tôi với anh ấy muốn bàn chuyện khu nuôi dưỡng một chút, anh ấy cảm thấy khá hứng thú."
"Tôi muốn xin hậu cần bên bọn họ sau này hãy đến thôn chúng ta mua thịt, vậy nên tôi dẫn anh ấy đến chuồng lợn bên kia để xem lợn chúng ta nuôi một chút, rồi đi xem chuồng bò và trâu."
"..." Hoắc Khải nhất thời ngây ngẩn cả người vì hành động này của cô. Thì ra còn có thể làm như vậy, đột nhiên anh ấy cảm thấy mình có hơi tụt hậu.