Bởi vì xung quanh là đất hoang, sau khi xin đại đội, mở rộng sân ra một vòng, còn xây riêng vài gian nhà xưởng và nhà kho.
Sau khi gà con nở, Tống Sở bắt đầu tổ chức người của nhà xưởng ép dầu làm đậu phụ.
Ngoài có thể đổi đồ ra, trọng điểm chính là bã đậu cho gà ăn.
Trải qua tính toán hơn một tháng, những người già đã đổi được rất nhiều đậu về.
Tống Sở lại tuyển không ít người lớn tuổi qua làm đậu phụ.
Lại quy định không cần bắt đầu sớm, tới giờ làm việc hẳn qua, sau đó mười mấy người làm việc chung chia ra thì nhẹ hơn tự làm, mọi người cũng làm được việc.
Lần này không chỉ tuyển người, những người già có thể làm việc được trong thôn cũng có thể đăng ký, nếu sức khỏe không tốt, còn có thể xin nghỉ nghỉ ngơi tại nhà, dựa vào số ngày đi làm mà phát thưởng.
Người không làm được việc nặng, nhà xưởng ép dầu và khu nuôi dưỡng cũng đã sắp xếp một số việc nhẹ, chỉ là tiền lương và thưởng sẽ ít hơn nhiều so với những người khác.
Nhưng với những người này, chắc chắn cũng là một loại cứu vớt, cuối cùng bọn họ có thể không cần liên lụy đến trong nhà nữa.
Điều này cũng làm cho danh tiếng của Tống Sở trong thôn tăng thêm một bậc, những người già trong thôn nhắc đến cô, căn bản không thể không khen.
Bây giờ thôn Hạ Bá, nếu ai nói một câu nói xấu Tống Sở, nhất định bị phỉ nhổ.
Những người già có thể có được công việc như vậy đều rất quý trọng, vừa sáng sớm đã làm ra rất nhiều đậu phụ.
“Sở Sở, những đậu phụ làm ra này phải làm thế nào? Đưa đến trong thành phố đổi đồ sao?”
Tống Sở cười nói: “Hôm nay là ngày đầu tiên làm ra đậu phụ, để cho người trong thôn thử trước đi, mỗi nhà mỗi hộ có thể dùng công điểm để đổi đậu phụ, mọi người cùng nhau vui vẻ.”
Những người già đều vui mừng không thôi: “Sở Sở là một người tốt, cái gì cũng nghĩ cho người trong thôn.”
“Vậy ngày mai phải làm sao? Cũng không thể để bọn họ dùng công điểm đổi.” Những người già càng cân nhắc cho Tống Sở và nhà xưởng.
Tống Sở cười rồi nói: “Ngày mai bắt đầu, đậu phụ làm ra có thể gánh đến thôn khác đổi đậu, nếu có nhiều, tôi sẽ cho người kéo đến công xưởng trong thành phố đổi đồ.”
“Vậy được, sau này chúng ta làm nhiều đậu phụ chút, mang đến trao đổi với những nhà máy lớn kia.”
“Đúng đúng, nếu đậu phụ không nổi, chúng ta còn có thể làm nhiều đậu hũ ky và đậu phụ chắc một chút.”
“Tôi sẽ làm chao, có cần làm một chút đem đi đổi không?”
Làm việc trong nhà xưởng, Tống Sở khá quan tâm đến những người già này, cũng bảo bọn họ có ý kiến thì có thể nói ra, cho nên mọi người đều bàn tán.
Trong mắt Tống Sở tràn đầy nụ cười: “Cái này được, làm thành đậu hũ ky, đậu phụ chắc, chao lại mang đi bán càng tiện, gánh đi đổi đồ cũng có thể nhẹ nhàng chút.”
“Người ta đều nói nhà có một người già như có một báu vật, nhà xưởng chúng tôi có những người già như các người, cũng đều là báu vật, ý kiến của mọi người rất tốt, đều có thể chọn dùng.”
Không ít những người già đã trở thành gánh nặng vì không thể làm việc và không làm nổi việc nặng, thậm chí bị người trong nhà ruồng bỏ.
Tống Sở ngoài muốn chăm sóc những người già ra, cũng không cảm thấy bọn họ làm liên lụy, mặc dù bọn họ làm việc có chút chậm chạp, nhưng tương đối có kiên nhẫn và kỹ lưỡng, kinh nghiệm cũng càng phong phú, còn có thể giúp đỡ giám sát, cô cảm thấy rất tốt
Những người già được Tống Sở nói như vậy, trong lòng càng phấn chấn, vô cùng năng nổ, lại quyết định phải giúp cô trông nom nhà xưởng, làm ra nhiều sản phẩm từ đậu một chút để mang đi đổi đồ.
Thời gian nghỉ ngơi buổi trưa, loa trong thôn đã vang lên, bảo các thôn dân muốn đậu phụ có thể dùng công điểm đến nhà xưởng để đổi.
Không có nhà nào là không cần, bây giờ thật ra ăn được đậu phụ cũng không dễ dàng gì.
Trong thành phố, muốn mua đậu phụ còn cần phiếu nữa, trong thôn cũng không có ai biết làm một mình, cho nên trong một năm, ăn đậu phụ không được mấy lần.
Bây giờ nghe nói nhà xưởng có thể dùng công điểm đổi, mọi người ào ào kích động, vui mừng cầm chậu chạy đến nhà xưởng ép dầu, vô cùng náo nhiệt.