Các thôn dân không cãi lại câu nói của cậu tư Tống.
Nếu là trước đây, bọn họ sẽ nghĩ rằng đây là một trò đùa khoe khoang, nhưng bây giờ lại rất tán thành lời này.
Bây giờ Tống Sở đã quen biết rất nhiều người trong thôn mà cô nghĩ rằng khó tiếp cận được, khu nuôi dưỡng cũng được mở. Hiện tại ngay cả chủ nhà máy sắt thép cũng tự mình đến cảm tạ, quá có bản lĩnh rồi.
Ngay cả người trong thôn bây giờ cũng trông cậy vào sự thăng tiến của Tống Sở, để sau này có thể làm việc ở chỗ của cô.
Mọi người đồng thời bảo đảm, nói: "Đúng vậy, chúng tôi tuyệt đối sẽ không gây cản trở cho Sở Sở."
Mấy cụ lão khá có tiếng nói trong thôn cũng đến xưởng bên này để làm việc.
Tuổi tác của bọn họ khá lớn, Tống Sở bèn sắp xếp cho bọn họ thu gom đậu để làm thành bã đậu rồi mang đến cho gà ăn.
Trước đây bọn họ thường hay giúp việc ở nhà, bây giờ đã có thể đến xưởng để bắt đầu làm việc, như vậy sẽ giúp bọn họ tìm được động lực sống hơn.
Vậy nên Tống Sở thường rất quan tâm và chăm sóc bọn họ cũng như những người già khác.
Một cụ già cầm cây gậy gõ một cái: "Cậu tư nói đúng, sau này mọi người không được cản chân Sở Sở nữa, không thì những người già chúng tôi sẽ là người đầu tiên không tha cho mấy người."
"Đúng đúng, nếu ai có ý đồ xấu thì cút ra khỏi thôn luôn đi." Một cụ già nóng tính khác nói.
Các thôn dân cười nói: "Tuyệt đối không có, nếu ai có ý đồ xấu thì chúng ta sẽ không tha thứ."
Nhờ sự gắn kết của Tống Sở, thôn Hạ Bá càng ngày càng đoàn kết, hợp quần gây sức mạnh.
Phương Nguyệt Lan đứng cách đó không xa, khi nghe thấy mấy người này nói như vậy, cô ta nghiến răng căm phẫn.
Chỉ với chút ơn huệ mà mấy người này đã bị Tống Sở mua chuộc rồi, thực sự không có chút tiền đồ gì.
Hơn nữa người nhà cô ta cũng giống vậy, tức chết mà.
Tại phòng làm việc, sau khi Cao Chính Bình và Cố Việt nói chuyện xong, anh ta ngỏ lời muốn mời anh đến xưởng làm cố vấn kỹ thuật.
Anh ta là xưởng trưởng, Cố Việt có kỹ năng nên anh ta vẫn có quyền hạn mời làm.
Đương nhiên, cũng phải tiến hành kiểm tra trước, Cố Việt phải thể hiện chút bản lĩnh thật sự thì mới có thể hoàn toàn chứng thực được chuyện này.
Cố Việt khéo léo từ chối lời mời của nhà máy sắt thép, bằng lòng việc làm cố vấn kỹ thuật tạm thời, hai ngày nữa anh sẽ đến nhà máy sắt thép một chuyến.
Hai người vui vẻ trò chuyện với nhau, Tống Sở bảo anh hai Tống sang bên đây để chuẩn bị bữa tối phong phú, chiêu đãi Cao Chính Bình.
Cố Việt đang uống chút rượu cùng với Cao Chính Bình, Đường Dân cùng một vài cán bộ trong thôn cũng được gọi đến tiếp khách.
Bây giờ mấy cán bộ này cũng khen lấy khen để Tống Sở, người già nhà bọn họ đều đã bắt đầu làm việc ở khu nuôi dưỡng, ngày nào cũng bị tẩy não một lần.
Tống Sở gọi bọn họ đến tiếp khách uống rượu, họ càng vui vẻ không thôi.
Lúc đầu có hơi khó nói ra, nhưng sau khi uống mấy ly rượu bọn họ dần nói nhiều hơn, đại đa số đều là khen Tống Sở.
Điều này càng khiến Cao Chính Bình cảm thấy tiểu đồng chí Tống Sở này có bản lĩnh cũng như tính cách tốt, chắc chắn rất đáng để kết giao.
Cơm nước xong xuôi, Tống Sở và Cố Việt tiễn Cao Chính Bình đến trước cửa thôn, anh ta tự lái xe đạp rời đi.
Cố Việt đã uống chút rượu, trời dần nổi gió, khuôn mặt tuấn tú trắng nõn đỏ ửng cả lên.
"Cô quen biết xưởng trưởng Cao như thế nào vậy?" Anh vừa đi vừa tò mò hỏi.
Trông dáng vẻ của xưởng trưởng Cao như vậy, lòng biết ơn Tống Sở xuất phát từ chính nội tâm của anh ta, có lẽ cô đã giúp người ta việc rất lớn.
Tống Sở cũng không giấu diếm, kể lại chuyện ngày hôm đó ra rồi cười nói: "Kinh nghiệm này dạy cho chúng ta một điều, phải làm nhiều việc tốt vào."
Cố Việt nghiêng đầu, thấp giọng cười thành tiếng: "Mọi người đều làm việc tốt không lưu danh, cô đây thì lại tự mại tự khoa như vậy."