Hôm nay Tống Sở đi lái máy cày, thuận tiện đưa một ít dầu cho mấy nhà máy, đồng thời cũng tiện đón thím hai và chị về.
Cố Việt ngồi ở sau lưng cô, anh càng nghĩ càng thấy lời nói của anh hai và anh tư Tống có ẩn ý.
“Khi nãy là hai anh của cô rao bán cô cho tôi sao?” Anh là người thông minh nên ngẫm nghĩ một chút đã lập tức hiểu ra.
Tống Sở nổi gân đen: “Hai người anh của tôi đang muốn bị đánh, họ rất sợ không có ai thèm lấy tôi.”
Cô lẩm bẩm một cách kiêu ngạo: “Với một cô gái vừa xinh đẹp như hoa lại vừa tài giỏi như tôi, sau này không biết có bao nhiêu người đứng xếp hàng theo đuổi tôi, chỉ là bọn họ không biết mà thôi.”
Trước đây, bất kể là ở hiện đại hay là mạt thế, người theo đuổi cô xếp thành một đường dài.
Chẳng qua là lúc đó cô bận rộn, không có tâm tình yêu đương, vì trang trải cho cuộc sống, cô cũng chẳng có lòng dạ thảnh thơi đâu mà đi tìm bạn trai, thế nên cô vẫn là cẩu độc thân.
Mặc dù khoa học kỹ thuật ở đây khá lạc hậu, nhưng ở đây đậm chất thiên nhiên, không bị ô nhiễm, người cũng khá chất phác nên cô rất thích ở đây.
Cô định có cơ hội thì sẽ tìm người đẹp trai để yêu đương.
Cố Việt nghe cô nói đến đây thì không nhịn được mà bật cười: “Đồng chí Tống Tiểu Sở, sao tôi lại không thấy có người nào xếp hàng theo đuổi cô nhỉ?”
Tống Sở: “...” Đồng chí Tống Tiểu Sở là cái quỷ gì vậy?
“Này là do mấy đồng chí nam ở trong thôn sợ thôi, sau này tôi thi lên đại học, anh cứ việc chờ xem tôi được người ta xếp hàng theo đuổi.” Ở trong thôn chẳng có ai nhìn vừa mắt cả, toàn là một đám nhát gan.
Cố Việt khẽ cười: “Được, vậy tôi sẽ chờ xem sức hấp dẫn của đồng chí Tống Tiểu Sở ở trường đại học.”
Thật ra thì dựa vào ngoại hình, khí chất và năng lực của Tống Sở, dĩ nhiên là cô rất có sức hút đối với mấy đồng chí nam rồi, nhưng mà cô lại là bạo chúa ở trong thôn, ai mà nói lời nào không hợp là cô lập tức đá bay người đó, điều này có thể chặn phần lớn cánh đàn ông ở ngoài cửa.
Anh ngẩng đầu nhìn dáng vẻ tươi cười xinh đẹp của cô, nghĩ đến việc sau này thật sự có cả đống người xếp hàng theo đuổi cô, không hiểu sao anh lại cảm thấy có chút không được thoải mái.
Tống Sở quay sang nhìn anh: “Nói về việc hấp dẫn sự chú ý, hẳn là Cố học thần anh đây cao hơn tôi một bậc.”
Người này tỏa ra mùi đầy nam tính, đặc biệt là ngoại hình, dung mạo và khí chất của anh đều rất phù hợp với mỹ quan của cái thời đại này.
Dĩ nhiên, ở đời sau cũng thiết lập theo kiểu hình tượng quý ông trẻ tuổi đẹp trai như thế này.
“Tôi không có hứng thú gì với việc có người xếp hàng theo đuổi.” Cố Việt nhớ tới việc trước đây ở Kinh Thành, anh thường bị mấy đồng chí nữ chủ động tỏ tình, theo đuổi anh, khiến anh cảm thấy khá nhức đầu.
Tống Sở nhìn anh với dáng vẻ có hơi tò mò, cô hiếu kỳ hỏi: “Vậy điều gì mới khiến anh cảm thấy hứng thú? Vậy anh thích mẫu đồng chí nữ như thế nào?”
Cố Việt ngẩn người, một hồi sau anh mới đáp lại: “Tôi cảm thấy việc học là hứng thú nhất, còn về phần thích mẫu đồng chí nữ nào, thì tôi cũng không biết, dù sao đi nữa thì cũng cần hòa hợp, có cùng chủ đề.”
Lúc này anh nhìn sâu vào Tống Sở, rồi hỏi ngược lại cô: “Còn cô?”
“Bây giờ tôi cảm thấy khá hứng thú với việc làm giàu, còn về phần tìm bạn trai tương lai, tất nhiên là người đó phải đẹp trai, khí chất hơn người, tính tình tốt, năng lực không tồi.” Tống Sở trả lời cũng khá nhanh.
Cô là một người mê cái đẹp, nếu mà người đó xấu thì quả thực không có cách nào ăn nổi, nếu mà năng lực quá kém thì hai người sẽ không có chung tiếng nói.
Tâm tư của Cố Việt khẽ động, anh nói đùa: “Tiêu chuẩn chọn bạn trai này của cô, sao tôi cứ có cảm giác là dựa theo tôi mà ra nhỉ?”
Nghe được câu nói này của anh, suýt nữa là Tống Sở đã lái xe xuống mương rồi, cô ổn định tay lái rồi nói: “Cố học thần, từ khi nào anh lại trở nên tự luyến, da mặt dày như vậy rồi?”
Chỉ là, nếu anh không cảm thấy và không nói ra, nói như vậy, cứ như anh đã thật sự đáp ứng được tất cả các tiêu chuẩn chọn bạn đời của cô.
Cố Việt cười nói: “Tôi chỉ là nói thật thôi mà.”