Người dân ở thôn Thượng Bá dũng mãnh, cái người đại đội trưởng này lại có công lao rất lớn, không ít lần bắt nạt thôn lân cận, danh tiếng cũng không tệ.
Từ trước đến nay, đội trưởng Lý chưa từng bị người nào mỉa mai như vậy, thế nên khuôn mặt của ông ta lộ rõ sự tức giận, dáng vẻ như muốn đánh Tống Sở tới nơi: “Cái con nhóc chết tiệt này, thử lặp lại một lần nữa xem.”
Nếu không phải có hai cán bộ công an đang đứng ở đó không xa, thì ông ta đã ra tay dạy dỗ cái con nhóc chết tiệt không biết trời cao đất dày này rồi.
Lá gan của Tống Sở còn lớn hơn nhiều so với ông ta, cô trực tiếp tiến tới một bước, túm lấy cổ áo của ông ta và nhấc lên: “Tôi nói, ông là cái thá gì, ông muốn nhúng tay vào cũng phải xem lại bản thân có xứng không.”
“Nói, có phải ông muốn động tay động chân không? Bất cứ lúc nào tôi cũng sẵn sàng tiếp ông.” Tống Sở nhìn ông ta với ánh mắt thoáng hiện lên ác ý.
Đội trưởng Lý trợn to đôi mắt, ông ta không ngờ ông ta lại bị một cô gái trẻ túm lấy cổ áo rồi nhấc cả người lên chỉ bằng một tay.
Cảm thấy việc hít thở trở nên khó khăn hơn một chút, lại đụng phải ánh mắt ác ý của Tống Sở, không hiểu tại sao ông ta lại cảm thấy ớn lạnh cả người, sau lưng ông ta cũng nhanh chóng toát ra rất nhiều mồ hôi lạnh.
Cứ như nếu ông ta nói lời nào không hợp thì sẽ bị cái con nhóc chết tiệt này giết chết ngay vậy, đây là lần đầu tiên ông ta nảy sinh cảm giác kinh hoàng.
Ở mạt thế, Tống Sở đã từng giết vô số thây ma, cô cũng đã giết ngược lại không ít người có mưu đồ bất chính với cô, ác ý tỏa ra từ trên người cô cũng không phải là hạng người như đội trưởng Lý có thể gánh nổi.
Hành động này của Tống Sở không chỉ dọa cho đội trưởng Lý sợ, mà còn khiến cho những người ở đó nhìn đến ngây người.
Đặc biệt là Lưu Vinh và Trương Chấn Hưng, bọn họ thật sự không ngờ là một cô gái trẻ yểu điệu và lễ phép lại có sức lực lớn như vậy.
Đội trưởng Lý không chỉ cao một mét tám, mà ông ta còn có vẻ khá vạm vỡ, nếu đổi lại là bọn họ, muốn quật ngã một người như vậy cũng không dễ dàng gì, mà đây cô chỉ dùng một tay là có thể nhấc người khác lên, con người thật sự có thể làm được điều này sao?
Bọn họ sốc đến nỗi không thể chịu được, bọn họ muốn lấy lại hình tượng trước đây của họ về Tống Sở là sự dịu dàng...
Vợ của đội trưởng Lý thấy như vậy, phản ứng đầu tiên là sợ hết hồn, sau đó bà ta lập tức bước tới, định kéo tay của Tống Sở ra: “Cô đang làm gì vậy? Cô mau buông ra.”
Nhưng tay của Tống Sở vẫn không hề nhúc nhích, thậm chí cô còn nhấc đội trưởng Lý cách xa khỏi mặt đất.
“Không, tôi không quản nữa.” Đội trưởng Lý bị dọa sợ đến mức suýt chút nữa tè ra quần, phải mất một lúc sau, ông ta mới thốt ra được mấy chữ.
Thấy ông ta nhận thua, Tống Sở mới buông cổ áo của ổng ta ra, đội trưởng Lý vừa rơi xuống đất là lập tức bước lùi về phía sau, ông ta rất sợ cô sẽ xử ông ta nếu ông ta lại nói lời nào không không hợp.
Ông ta cảm thấy con nhóc chết tiệt này quá đáng sợ, ông không thể quản chuyện này nữa rồi.
“Lời uy hiếp của ông vừa nãy, tôi đã ghi nhớ, sau này thôn Thượng Bá của ông sẽ vào danh sách đen của thôn chúng tôi, nếu có lợi ích gì thì chúng tôi tuyệt đối sẽ không chia cho thôn của ông.” Tống Sở bao che còn mang thù.
Thôn Thượng Bá đã có hành động che đậy cho Lý Đông, nên sẽ vào danh sách đen của cô.
Đội trưởng Lý không dám nói một lời nào, nhưng trong lòng lại không để tâm đến, ông ta không nghĩ thôn của ông ta có thể nhận được lợi ích gì từ thôn Hạ Bá.
“Ai muốn nhận lợi ích từ thôn của mấy người chứ, cô nghĩ nhiều quá rồi.” Mặc dù vợ của trưởng thôn cũng có hơi sợ Tống Sở, nhưng bà ta không nhịn được mà tỏ ra khinh thường.
Tống Sở cười nhạt: “Vậy mấy người nhớ kỹ lời mình nói hôm nay đi.”
Mẹ Lý cũng có dẫn hai anh em nhà họ Lý tới, thấy đại đội trưởng cũng khiếp sợ trước Tống Sở, nên bọn họ cũng không dám trêu chọc cô thêm, đây đích thị là cọp cái chính cống, hóa ra là thôn Hạ Bá không hề nói chơi.
Tiếp đến, Tống Bình gặp Lý Đông và yêu cầu thực hiện ly dị.
Nhưng Lý Đông vẫn cứ im lặng, dùng biện pháp phản kháng bằng cách không lên tiếng, nhằm thể hiện rằng anh ta sẽ không đồng ý.
Tống Sở cũng không có kiên nhẫn: “Anh không đồng ý cũng không sao, việc anh bạo lực gia định và lừa gạt đều là sự thật, nếu anh hoàn toàn không cần thể diện nữa, vậy chúng ta trực tiếp đến tòa án để truy tố ly dị đi, tôi tin tòa án sẽ giành lại công bằng cho chị tôi.”
Lúc này, cả người của Lý Đông cứ như là bị rút hết sức lực rồi vậy, một lúc sau, rốt cuộc anh ta cũng gật đầu đồng ý.