Ông Lộ bắt mạch cho Tống Bình, mở miệng nói: "Ngoại trừ chút bệnh tâm lý trong lòng thì những mặt khác đều bình thường."
"Thả lỏng tâm trạng chút là được." Ông ấy bổ sung một câu.
Tống Bình cười nói với Tống Sở: "Xem đi, chị đã nói là không có gì mà."
Ngày hôm nay Tống Sở dẫn cô ấy qua đây, ngoài việc muốn khám sức khỏe thì cô còn muốn hỏi han chuyện khác nữa.
"Chú à, chị họ của cháu có thể sinh con được không vậy?" Cô suy nghĩ một chút rồi hỏi.
Bệnh tâm lý trong lòng, vậy chắc chắn có liên quan đến chuyện nhà Lý Đông.
Chị họ của họ có tính cách vừa cứng rắn cũng vừa mềm yếu, mặc dù đã ly hôn nhưng dù sao cô ấy cũng đã biến thành dáng vẻ không thể sinh con như bây giờ, sau này sẽ rất khổ sở.
Vậy nên phải giải quyết vấn đề căn bản này trước.
Tống Bình nghe cô hỏi như vậy nên hơi sửng sốt nhưng cũng không nghĩ gì nhiều, cô ấy biết em gái muốn tốt cho mình.
Ông Lộ khó hiểu nhìn các cô: "Không có vấn đề gì cả!"
"Việc sinh con đẻ cái không sao cả, yên tâm đi." Ông ấy thấy Tống Bình ngây ngốc cả người, bèn bổ sung một câu.
Tống Bình chỉ vào mình: "Ý của chú là, cháu có thể sinh con sao?"
"Có thể chứ, ai nói cô không thể sinh con?" Ông Lộ hơi nhíu mày.
Đường Bình hoảng hốt nói: "Cháu đã kết hôn hơn ba năm nhưng vẫn không hề mang thai."
Ông Lộ suy nghĩ một chút rồi nói: "Thân thể của cô rất khỏe mạnh, vấn đề sinh con cũng không có gì cả. Hơn ba năm không mang thai, với tình huống như vậy thì có lẽ vấn đề nằm ở nhà trai rồi."
"Cô dẫn chồng cô đến đây cho tôi xem một chút."
Đường Bình đan chặt hai tay vào nhau, cúi đầu rũ mắt: "Cháu với anh ta đã ly hôn rồi."
"Anh ta đã có một cuộc sống khác và đứa con nhỏ nữa, vậy đây cũng không phải là vấn đề của anh ta." Cô ấy thở dài nói.
Gánh cái danh gà mái không biết đẻ trứng một thời gian dài như vậy, cô ấy vẫn luôn cho rằng mình có vấn đề, đặc biệt là chuyện Lý Đông ngoại tình với góa phụ kia rồi sinh một đứa con trai, cô ấy càng cảm thấy bản thân mình không sinh con được.
Nhưng bây giờ thầy thuốc lại bảo cô ấy không có vấn đề gì, đột nhiên cô ấy cảm thấy hơi mờ mịt.
Tống Sở mở miệng nói: "Đứa bé kia cũng chưa chắc là của anh ta."
Tống Bình chợt ngẩng đầu nhìn về phía Tống Sở: "Cái gì?"
"Góa phụ kia dụ dỗ anh ta, lẽ nào cô ta không làm như vậy với người khác sao? Anh tư của em nghe được tin đồn ở thôn Thượng Bá, nói là trước đây góa phụ đó đã qua lại với con trai của đội trưởng Lý."
Tống Sở tiếp tục nói: "Nói không chừng cô ta muốn tìm Lý Đông để ụp cái nồi này lên đấy."
Vợ của con trai nhà đội trưởng Lý là một cô gái làm cán bộ ở xã, nếu anh ta thật sự có con với góa phụ thì chắc chắn sẽ không thể vào nhà được nữa.
Ở thời đại như bây giờ, nhiều người đã mang thai thường không nghĩ đến chuyện phá bỏ.
Đặc biệt là con trai của đội trưởng Lý hiện tại đã có hai cô con gái, không có một đứa con trai nào, nhưng vì ngại cha vợ nên không dám làm gì.
Để cho góa phụ đó sinh con ra, sau đó tìm một người ụp nồi, tiện thể nuôi con mình lớn mà không tốn một đồng nào, cũng sẽ không bị vợ phát hiện hay bị cha vợ chỉnh đốn, cuộc mua bán này vô cùng có hời.
Ngày hôm qua sau khi cậu tư Tống mang tin tức này về, Tống Sở cảm thấy khả năng này khá đúng.
Quả nhiên thân thể của chị họ không có vấn đề gì, người không sinh con được chính là tên Lý Đông khốn khiếp đó.
"Chị Bình, trước đây hai người không đến bệnh viện kiểm tra sao?" Tống Sở hỏi cô ấy.
Tống Bình lắc đầu: "Không có, đã hơn một năm chị không mang thai, mẹ chị đã dẫn chị đến thôn khác tìm người chữa bệnh. Người đó nói chị thể hàn, còn cho uống không ít thuốc, chị vẫn luôn cho rằng mình không thể sinh con."
Ông Lộ ở bên cạnh tức giận nói: "Nói bậy, cô rất bình thường, vốn dĩ không có thể hàn hay gì cả. Đó là lang băm gì vậy, sao có thể nói năng lung tung như thế được?"