“Không cần chúng ta ra tay, đợi Lý Đông phê bình, đấu tranh với góa phụ xong, lại bảo anh tư đến thôn Thượng Hạ tìm người phao tin cho nhà họ Lý, nói ngày trước góa phụ và con trai nhỏ của nhà đội trưởng Lý không trong sạch.”
“Hai người thật sự có quan hệ tình cảm, tất phải sẽ qua lại nữa, người nhà họ Lý nhất định sẽ dán mắt vào góa phụ, đến lúc đó bản thân bọn họ sẽ đi bắt gian, vẫn không cần chúng ta ra tay.” Bọn họ xem kịch hay là được rồi.
Còn góa phụ kia và con trai nhỏ của nhà họ Lý có làm sao không, cô không đồng cảm chút nào.
Hai người muốn tìm người gánh họa, tìm đến Lý Đông chính là muốn phá hoại hôn nhân của chị họ cô, vì vậy càng thương hại thêm nữa, đây chính là tạo nghiệp chướng không thể sống.
Tống Bình nghe em gái nói như vậy, trong lòng cảm thấy ấm áp, may mà người thân của cô ấy đều tốt như vậy, mất đi hôn nhân cũng không đáng sợ.
“Được, nhưng em bảo anh tư cẩn thận chút, đừng để người ta phát hiện.” Thà cô ấy không trả thù, cũng không muốn em trai họ và em gái họ vì vậy mà gặp phải phiền phức gì.
Tống Sở cười rồi nói: “Yên tâm, anh tư em làm việc rất tốt.”
Lúc này Tống Bình mới yên tâm, sau khi nói cảm ơn ông Lộ, cô ấy mới cùng Tống Sở ra khỏi chuồng heo.
Rời xa chuồng heo một đoạn, cô ấy kéo Tống Sở thấp giọng nói: “Sở Sở, sau này lúc em qua lại với những ông bà cụ này nhất định phải cẩn thận, đừng để người ta dòm ngó.”
“Ừ, em sẽ chú ý.”
Tống Sở biết chị họ không phải người bảo thủ, đổi lại là người khác nhất định sẽ khuyên giải, bảo cô đừng qua lại với phần tử xấu của chuồng trâu nữa, nhưng chị họ chỉ bảo cô cẩn thận đừng bị người khác nhìn thấy, tam quan của bọn họ khá hợp nhau.
Ngày hôm sau Tống Bình chính thức đến khu nuôi dưỡng làm việc, công việc của cô ấy chính là làm thư ký của Tống Sở.
Cô ấy tốt nghiệp trung học cơ sở, học các thứ cũng khá nhanh, đã nhanh chóng bắt đầu không ít việc, khiến cho Tống Sở nhẹ nhõm rất nhiều.
Sau khi Tống Bình có công việc trở nên bận rộn, cả người cũng rạng rỡ ánh sáng lần nữa, càng ngày càng hướng đến phương diện người phụ nữ mạnh mẽ, tài giỏi.
Cứ như vậy lại nửa tháng trôi qua, Tống Sở đến tìm Đường Dân xin nghỉ, muốn xin đến nhà máy cơ giới của tỉnh thành cùng Cố Việt.
Đường Dân không yên tâm lắm: “Chỉ có cháu với thanh niên tri thức Cố đi?”
Cô nam quả nữ này cùng đến tỉnh thành, còn có thể phải ở lại vài ngày mới trở về, không tốt cho danh tiếng.
Tống Sở cũng nghĩ đến điều này: “Anh tư cháu và chị Bình cũng đi chung.”
Khu nuôi dưỡng bên này cô điều anh họ Đường Hữu Hoa từ nhà xưởng ép dầu qua quản lý công việc, anh ấy cần mẫn, giỏi giang, đầu óc cũng nhạy bén, tương đối thích hợp.
Khoảng thời gian bọn họ rời đi, anh ấy cũng có thể xử lý tốt.
Dẫn anh tư đi chủ yếu là vi để cho anh ta trải đời, dẫn chị họ đi, thứ nhất là bầu bạn, thứ hai cũng là muốn dạy cho đối phương một số thứ trong cuộc sống và công việc.
Đường Dân nghe cô nói như vậy cũng yên tâm rồi: “Được, vậy cậu phê cho các cháu nghỉ một tuần trước, lại cấp cho các cháu một giấy chứng minh.”
“Ừ, cảm ơn cậu.” Tống Sở lanh lợi gật đầu cười.
Đây là thời đại ra ngoài phải chứng minh mới có thể nghỉ lại, được trong thôn cấp chứng minh mới có thể đến tỉnh thành.
Lấy được chứng minh, Tống Sở đến nhà xưởng ép dầu.
Bởi vì trước đó mở rộng nhà xưởng, xây thêm vài căn phòng làm việc, Tống Sở và Cố Việt bọn họ vẫn làm việc bên này, khu nuôi dưỡng bên đó giao cho Đường Hữu Hoa và anh cả Tống.
Chuồng mới của khu nuôi dưỡng đã xây xong, Tống Sở điều anh cả cô đến khu nuôi dưỡng làm việc, lại đi dổi mười mấy con heo con về, để anh nuôi.
Cô phát hiện anh cả nhà mình không chỉ là một người giỏi cày cấy, về mặt nuôi dưỡng cũng giỏi, tương đối có nhẫn nại lại không chê bẩn và mệt, cô quyết định bồi dưỡng thật tốt từ mặt này.