Sau khi về, Tống Bình mang quần áo của cô ấy và Tống Sở đi giặt rồi mang đi phơi khô.
Tống Sở cũng không phản đối hay cướp để làm, để lại một sự tôn trọng cho đối phương.
Nếu không với tính cách của chị họ, sẽ luôn cảm thấy thiếu cô quá nhiều, cho đối phương có cái cần nhiệt huyết để phát huy, cũng có thể giảm bớt gánh nặng trong lòng họ.
Buổi chiều Cố Việt gọi điện thoại đến, nói không thể về để ăn cơm được.
Tống Sở đưa hai người đi ăn cơm, còn đi dạo tiệm sách một vòng nữa.
Phát hiện trong tiệm sách cơ bản toàn là sổ đỏ, không hề có cái gì về tính chuyên nghiệp hay việc học tập, chứ đừng nói gì đến tài liệu giảng dạy.
Tống Sở biết kỳ thi đại học sẽ khôi phục vào năm 77 nên cô muốn chuẩn bị để tham gia.
Ngược lại bên Cô Việt có một bộ sách trung học cấp hai, nhưng cô cũng không muốn thường xuyên mượn hỏi, để anh ba đi giúp đỡ làm một bộ trước, mà cũng không biết có lấy được không.
Ngày thứ hai, bốn người đi vào nhà ăn của khách sạn để ăn sáng trước, cái này được kèm theo trong gói ở.
Sau đó cùng đi với nhau đến nhà máy cơ giới, Tống Sở cũng mặc chiếc áo đầm đã phơi khô vào, để cho Cố Việt phải liếc mắt đưa tình.
Vào phòng làm việc của xưởng trưởng Chu, ngoài ông ấy, còn có một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp mặc một chiếc váy liền được may ngay ngắn.
Cô gái vừa thấy bốn người vào cửa, lập tức đứng lên, mắt sáng lên khi nhìn Cố Việt, "Anh Cố Việt."
Cố Việt thấy cô ta thì hơi sửng sốt, sau đó vẻ mặt vẫn như cũ mà mang cảm giác lạnh lùng trong trẻo, "Sao cô lại ở đây?"
"Hôm qua em nghe nói anh muốn tới đây, nên em ở đây để chờ anh."
Tần Thu Lan cười nói tiếp: "Đúng lúc em phải tới nhà máy cơ giới để báo cáo, em thi vào làm công nhân kỹ thuật cao cấp của nhà máy cơ giới đấy."
Cố Việt cười nhạt: "Chúc mừng cô."
Anh chào hỏi với xưởng trưởng Chu, "Chúng tôi đến lấy các linh kiện."
Tối qua xưởng trưởng Chu đã gọi điện nói linh kiện đã được sản xuất xong, anh mới đưa ba người Tống Sở đi lấy.
Xưởng trưởng Chu cười nói: "Tôi đã cho người cài đặt xong rồi, một lát nữa sẽ được đưa tới."
"Mọi người ngồi xuống trước đã." Thư ký của ông ấy nhanh chóng dâng trà.
Sau khi mọi người ngồi xuống, ánh mắt Tần Thu Lan rơi vào người Tống Sở, mang theo vài cảm xúc căm ghét mơ hồ, "Anh Cố Việt, đây là?"
Rõ ràng bên cạnh cô ta vẫn còn chỗ trống, Cố Việt có thể ngồi nhưng lại ngồi bên cạnh người phụ nữ ngồi đối diện.
Quan trọng nhất là, dáng vẻ người phụ nữ này rất đẹp đẽ trắng nõn, mặc trên người một cái áo đầm màu trắng, dáng người cũng tốt, điều này khiến cho cô ta có cảm giác nguy cơ.
Cố Việt giới thiệu: "Đây là lãnh đạo kiêm bạn của tôi Tống Sở."
Rồi anh nhìn Tống Sở giới thiệu lại, "Đây là Tần Thu Lan, con của một gia đình mà người lớn trong nhà tôi quen, hôm qua khi tôi đi ăn cơm cũng đúng lúc gặp cô ấy ở đây."
Một câu con của nhà mà người lớn quen là sáng tỏ, câu phía sau là giải thích.
Cố Việt không chỉ có IQ rất cao, mà EQ cũng không thấp, tất nhiên anh có thể cảm giác được Tần Thu Lan có hứng thú với anh.
Nhưng anh lại không nghĩ đến chuyện đó, vì vậy luôn tránh giao thiệp với đối phương, thật ra cũng chẳng thân thuộc bao nhiêu.
Không thích tất nhiên anh sẽ không dây dưa với người ta, hoặc cho người ta cơ hội
Tần Thu Lan kinh ngạc hỏi: "Lãnh đạo á?"
Nữ đồng chí này nhìn còn nhỏ tuổi hơn cô ta, sao có thể làm lãnh đạo được?
Cố Việt cười nhạt nói: "Là trưởng khu ở trại chăn nuôi, tôi là cố vấn kỹ thuật của các cô ấy."
Tần Thu Lan ánh mắt tối lại, "Vậy à!"
Cô ta không nhịn được lại nói tiếp: "Anh Cố Việt, anh ở có nơi nhỏ đó làm cố vấn kỹ thuật ở trại chăn nuôi thì đúng là nhân tài không được trọng dụng ấy, để em nói ba em điều anh đến huyện, ở nhà máy cơ giới hay những nhà máy khác đều có thể được."
Tống Sở liếc mắt nhìn Cố Việt đầy ẩn ý, cô nói cái người này đúng là có hooc môn đi lừa gạt như vậy mà, mới đến tỉnh lỵ có mấy hôm mà đã có đào hoa xuất hiện rồi.