Tần Thu Lan kéo Tống Sở đi.
Cô ta mở miệng nói: "Sau này nếu họ muốn tìm chị chơi thì không cần phản ứng lại đâu."
Tống Sở cười hỏi: "Nhìn em thì có vẻ, hẳn là rất thân với họ nhỉ."
Tần Thu Lan bỉu môi, "Ai muốn quen biết với họ chứ, chỉ là cùng đại viện thôi."
"Xưa nay em với Tống Chí không hợp nhau."
Tống Sở cười khẽ: "Nên em thường đi cáo trạng à?"
Tần Thu Lan cười hì hì nói: "Đúng vậy, mỗi lần em cáo trạng, thì tên kia sẽ bị ba anh ta đánh."
Tống Sở cảm thấy đây là một đôi oan gia sôi nổi, "Vậy thì em thật tuyệt."
"Cũng được." Tần Thu Lan nghe cô khen cô ta thì có hơi tiếc nuối
Ba người cùng về nhà máy cơ giới, bên Cố Việt cũng đã hướng dẫn xong, đang ngồi với anh tư Tống trong phòng làm việc của xưởng trưởng Chu uống trà chờ các cô.
Khi thấy Tần Thu Lan kéo Tống Sở vừa nói vừa cười lúc đi đến, anh sợ ngây cả người.
Đây là có chuyện gì xảy ra rồi? Mới đi ra ngoài một chuyến, khi về quan hệ lập tức tốt lên vậy à?
Anh tư Tống cũng sợ ngây cả người, sao Út Bảo lại ở cùng với người phụ nữ này rồi?
Vào cửa, Tần Thu Lan còn muốn kéo Tống Sở ngồi xuống bên cạnh cô ta.
Xưởng trưởng Chu cũng có hơi lơ mơ, nếu ông ấy nhớ không nhầm, thì trước đó vị tiểu tổ tông này mũi không phải mũi, mắt không phải mắt [1] với đồng chí Tống này, sao hiện tại lại thân thiết là có ý gì?
[1] Mũi không phải mũi, mắt không phải mắt: 鼻子不是鼻子, 眼睛不是眼睛的: Nó được sử dụng khi bị người khác không thích, làm gì cũng bị bắt bẻ, chỉ trích
"Anh Cố Việt, chúng ta đi ăn cơm đi." Tần Thu Lan giơ tay lên nhìn đồng hồ.
Xưởng trưởng Chu cười nói: "Nếu không thì đến nhà ăn đi, tôi sẽ để cho họ xào riêng hai món."
Tần Thu Lan lắc đầu, "Không cần đâu, tôi phải dẫn nhóm Sở Sở đi ăn ngon."
Xưởng trưởng Chu cũng không bắt buộc, "Được đấy, lần sau tôi sẽ mời lại."
Ánh mắt Cố Việt rơi xuống trên người Tống Sở, "Đi ăn nhé?"
Tống Sở hào phóng tự nhiên gật đầu, "Dĩ nhiên phải đi rồi, đây là tâm ý của cô gái nhỏ Tần đó, anh không được chà đạp đâu."
Tần Thu Lan tán đồng nói: "Đúng đấy đúng đấy."
Cố Việt: "..."
Lại còn cô gái nhỏ Tần nữa, Sở Sở à, chỗ hai người mới vừa đi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
Hai người lười để ý đến anh, lên tiếng chào hỏi xưởng trưởng Chu xong, lại lập tức kéo Tống Bình ra ngoài phòng làm việc.
Cố Việt và anh tư Tống hai mắt nhìn nhau, trừ sự bất lực không thể giải thích được, thì chỉ bước nhanh đi theo thôi.
Tần Thu Lan mang các cô đi đến tiệm cơm tốt nhất ở huyện lỵ, hiển nhiên cô ta là khách quen của nơi này, vốn dĩ nhân viên phục vụ lạnh lùng nhưng đặc biệt với cô ta lại rất nhiệt tình.
"Hôm nay đồng chí Tần muốn ăn gì ạ?"
Tần Thu Lan cười hỏi: "Hôm nay có gì?"
"Thịt kho, món thịt heo hầm quả mơ, cá chua cay, sủi cảo đều có cả." Nhân viên phục vụ nói.
Tần Thu Lan hào khí nói: "Tất cả đều gọi một phần, với lại xào thêm cải trắng với súp trứng gà nữa."
"Được rồi, mọi người ngồi đợi một lúc nhé." Nhân viên phục vụ cười đi vào phòng bếp.
Tống Sở có hơi im lặng, lúc cô mới vào cửa còn nghe người ta hỏi có còn món thịt heo hầm quả mơ nữa không, nhân viên phục vụ còn không kiên nhẫn bảo bán hết rồi, lúc này đổi sang người khác thì lại nói có.
Quả nhiên thời đại này người bán mới là đại gia.
Sau khi ngồi xuống, Tần Thu Lan kéo Tống Sở nói: "Thịt heo hầm quả mai ở đây ăn ngon nhất đấy, chị thử nếm thử nhé."
Tống Sở cười gật đầu nói: "Được, xem ra em rất biết ăn uống nhỉ."
"Em thích ăn, nhưng vòng tới vòng lui chỉ có mấy món." Tần Thu Lan chán nản nói.
Tống Sở hào phóng dụ dỗ cô ta nói: "Anh hai chị làm đồ ăn khá dễ ăn, còn có nhiều kiểu khác nhau, hôm khác em đến nhà chị làm khách, muốn ăn gì thì tùy ý mà gọi."
Gần đây hầu như ngày nào anh hai Tống cũng sẽ đến chuồng bò học nấu ăn, còn học không ít món ăn có màu sắc.