Tống Sở kéo Tống Bình đi mua đồ, đời đến khi mua xong, cô xách mấy cái bao lớn bao nhỏ ra rồi quăng lại cho anh tư Tống.
“Sao em lại mua nhiều như vậy?” Anh tư Tống không cầm được hết mấy cái bao lớn bao nhỏ, nên Cố Việt đã chủ động chịu một phần thay anh ta.
Tống Sở không thèm quan tâm đến mà nói: “Em thấy muốn mua thì mua thôi, anh có ý kiến gì?”
Anh tư Tống: “...” Muốn mua thì mua thôi, em gái của anh ta quả nhiên là quá phá của, nhiêu đây tốn biết bao nhiêu tiền rồi.
Vốn dĩ anh ta muốn bảo cô che giấu một chút khi ở trước mặt của thanh niên tri thức Cố, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt nếu anh dám nói có ý kiến thì em sẽ lập tức đánh anh từ cô, thì anh ta lập tức sợ hãi.
Vậy nên anh ta cũng chỉ có thể tỏ ra đáng thương mà nói: “Không, anh không có ý kiến.”
Tống Sở kéo tay của Tống Bình: “Chị Bình, cảm giác được đi mua sắm như vậy cũng không tệ nhỉ?”
Từ sau khi Tống Bình rời khỏi đó, cô ấy đã trở nên hào phóng hơn nhiều, nhưng vẫn chưa thể mở ra hoàn toàn, đặc biệt là khi đối diện với xưởng trưởng Chu hay là Tần Thu Lan, thì cô ấy vẫn rất câu nệ.
Tống Sở cũng không vội đưa cô ấy đi hòa nhập, nếu không thì nó sẽ gây áp lực rất lớn cho cô ấy, sốt ruột không được ăn đậu hủ nóng, mất còn nhiều hơn được.
Sau vài lần trải nghiệm, thì chị của cô cũng sẽ dần trở nên hòa nhập và mở lòng theo tự nhiên thôi.
Đây là lần đầu tiên Tống Bình đi mua đồ, mặt của cô ấy có hơi ửng đỏ, nhưng cô ấy không thể không thừa nhận rằng đúng là có cảm giác rất thoải mái.
“Cảm giác rất tuyệt.” Cô ấy khẽ cười và nói.
Lúc cô ấy được gả đi, gia đình đã tặng của hồi môn cho cô ấy, cộng với việc lúc trước ở nhà mẹ chồng, thỉnh thoảng cô ấy cũng để giành được một ít tiền, lúc về nhà mẹ đẻ thì cô ấy đã lấy mang toàn bộ số tiền đó theo.
Bây giờ, cô ấy mua một ít đồ mang về cho người trong gia đình, nên cô ấy cũng cảm thấy xài như vậy là xứng đáng.
Tống Sở cười nói: “Đợi lần sau tới tỉnh, chị được phát tiền lương, chúng ta lại tới mua đồ tiếp, phụ nữ chúng ta nhất định phải đối xử tốt với bản thân.”
Tống Bình đáp lại cô với giọng điệu có phần cưng chiều: “Được.”
Lúc trước đi ra ngoài chơi với Tần Thu Lan, em gái muốn dẫn cô ấy cùng đi trượt băng, mà cô ấy lại không dám, chỉ có thể đứng vịn ở bên lan can để trượt.
Lúc ba người các cô ở chung với nhau, em gái sẽ đưa ra một vài chủ đề, giúp cô ấy và Tần Thu Lan tìm một chủ đề để trò chuyện, cô ấy cũng tương đối cứng nhắc không cởi mở lắm, cũng may là đối phương không để ý.
Cuộc sống như hiện tại là điều mà trước đây cô ấy không dám tưởng tượng, cô ấy hít sâu vào một hơi, tự nhủ bản thân nhất định sẽ mau chóng thích ứng để có thể đuổi theo bước chân của em gái.
Anh tư Tống thật sự rất muốn khóc, có mỗi em gái của anh ta là cô nàng phá của thôi thì không nói, mà này cô lại còn làm hư chị gái nữa.
Anh ta lén nhìn sang Cố Việt, thấy đối phương không lộ ra vẻ mất hứng thì anh ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi trở về nhà khách, Tống Sở và Tống Bình cùng nhau thu dọn lại quà tặng.
Lúc đi xách một cái bọc nhỏ, lúc về lại là mấy cái bọc lớn.
Bọn họ không biết rằng nếu không phải vì có rất nhiều đồ cần đến phiếu, thì Tống Sở đã không thể nhịn được mà mua thêm nhiều đồ rồi.
Sáng sớm ngày hôm sau, bọn họ xách mấy cái bao lớn bao nhỏ tới trạm xe để leo lên xe quay về.
Tống Sở còn mua xí muội tương đối ngọt để Tống Bình có thể ăn thoải mái ở trên xe.
Cố Việt thấy Tống Sở ấm áp như vậy, trong đôi mắt anh bất giác hiện lên ý cười.
Lúc đến huyện đã là xế chiều, lúc ở tỉnh là Cố Việt đã gọi điện thoại cho Hoắc Khải, vậy nên anh ấy đã sớm lái xe đến chờ họ.
“Anh họ, làm phiền anh rồi.” Cố Việt đưa một túi đồ trước cho Hoắc Khải để anh ấy bỏ vào cốp sau.
Hoắc Khải bật cười rồi vỗ anh một cái: “Phiền cái gì chứ, chuyện nhỏ thôi.”
“Mọi người mua đồ nhiều thật đấy.”
Cố Việt khẽ cười, nói: “Chủ yếu là do người nào đó muốn cái gì là lập tức mua cái đó.”
Hoắc Khải nhìn thấy dáng vẻ kia của anh thì cười nháy mắt: “Có phải là đồng chí Tiểu Tống không?”
Cố Việt gật đầu một cái: “Vâng, cô ấy thích mua đồ.”
Hoắc Khải nhét hết đồ vào trong cốp, rồi khoác vai Cố Việt: “Cũng bình thường mà, trước đây mẹ anh với mấy bà cô cũng đều thích mua sắm.”
“Dù sao thì sau này cậu cũng nuôi nổi mà.” Anh ấy ghé sát bên Cố Việt mà nói đùa.
Cố Việt dở khóc dở cười, nói: “Anh đừng nghĩ bậy, bọn em chỉ đơn thuần là mối quan hệ đồng chí.”
Hoắc Khải bật cười hì hì một tiếng: “Phải, hai người là vô cùng đơn thuần.”