Phương Nguyệt Lan không ngờ tới rằng chị dâu đang ở trong phòng bếp, cô ta bước vào còn tưởng rằng nhà không có ai.
Càng không ngờ tới rằng chị dâu hai sẽ giống như một người đàn bà chanh chua mà tát mình.
Cô ta muốn phản kháng, nhưng bình thường chị dâu hai Phương vẫn luôn làm việc nặng nhọc, cô ta hoàn toàn không phải là đối thủ, ngược lại cằm của cô ta cũng bị chài cán bột đánh bầm xanh.
Chỉ có thể la hét lên, né tránh ở trong sân.
"Chị, cái người đàn bà đanh đá này, nhà chúng tôi không kham nổi một người con dâu như chị đâu."
Cô ta vừa chạy vừa nói: "Tôi nói chuyện với anh hai của tôi thì liên quan gì đến chị, chị chính là đang nâng cao oai phong của người khác mà diệt đi chí khí của người đàn ông của mình. Không thử một chút thì làm sao chị lại biết anh hai của tôi không làm được chứ?"
Lời nói này rõ ràng có ý khiêu khích anh trai và chị dâu.
Chị dâu hai Phương càng tức giận gay gắt hơn: "Cô đi ra ngoài hỏi thử xem, toàn thôn có ai dám nói bọn họ có thể so sánh với Tống Sở không, ai có thể trao đổi đồ đạc được với mấy xưởng lớn trong tỉnh thành không? Nếu anh hai của cô có thứ bản lĩnh này, cũng sẽ không phải là một thằng nhà quê đâu."
"Tống Sở cho chị được bao nhiêu lợi ích, chị muốn liếm chân cô ta như vậy sao, không thử một chút thì làm sao mà biết được anh hai của tôi không thể làm được chứ?"
Phương Nguyệt Lan tiếp tục hét lớn tiếng: "Hơn nữa cô ta chính là biển thủ công quỹ, đây là phạm pháp. Dựa vào cái gì mà không thể đi làm lớn chuyện lên, không thể đi tố cáo?"
Chị dâu hai Phương đuổi theo kịp cô ta, túm tóc lại vừa gõ mấy cái vào chân cô ta: "Chị khinh, cô là cái đồ khôn nhà dạy chợ nhất định là ghen tị với Tống Sở, cô cũng không biết rõ điểm yếu của mình, không biết tự soi lại chính bản thân mình, cô có thể so với Tống Sở người ta ở chỗ nào chứ."
"Dung nhan, tướng mạo, khí chất, năng lực, bản lãnh, cô đều đã sớm không thể sánh bằng được với người ta."
"Tại sao thanh niên tri thức Cố lại đi thân thiết với Tống Sở như vậy, hay là bọn họ là cặp nhìn thấy đẹp đôi nhất trong toàn thôn. Đó là vì chỉ có thanh niên tri thức Cố mới xứng với Tống Sở."
“Nếu nói đổi lại là cô, người ta cũng sẽ nói cô chính là một con cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga.” Chị dâu hai Phương nói xong thì cảm thấy rất hả giận.
Phương Nguyệt Lan lại bị đâm vào chỗ đau, hét lên một tiếng xong lại định lao vào đánh chị dâu hai Phương.
Nhưng hai tay còn chưa kịp đẩy ngã chị dâu hai Phương, lại bị một bàn tay to tóm được.
"Em làm gì vậy? Lại muốn đẩy chị dâu em ngã xuống? Em cũng đừng quên chuyện trước đây. Chị dâu em suýt chút nữa bị em làm hại mất đứa con." Anh hai Phương không vui, trợn mắt nhìn Phương Nguyệt Lan một cái.
Lúc này mới lại nhìn vợ của mình nói: "Em cũng vậy, thật vất vả mới bồi bổ thân thể em lại được, em đánh đuổi em ấy là chuyện nhỏ, nhưng nếu lại làm con bị thương thì phải làm gì đây?"
Nghe anh ta nói vậy, chị dâu hai Phương cũng có chút nghĩ mà sợ, che kín bụng lại, lúc trước cô ấy suýt chút nữa bị Phương Nguyệt Lan hại sảy thai, mới bồi bổ lại được hơn một tháng nay.
Thoáng cái vành mắt của cô ấy lập tức đỏ lên, khóc nói: "Còn không phải là em vì anh sao, em ấy giựt dây anh tìm người đi làm loạn hoàn toàn là không có ý tốt."
"Lần này anh có thể đi vào khu nuôi dưỡng, cũng đều là nhờ có Đường Hữu Hoa giúp đỡ một chút, cộng thêm chuyện anh vốn là cần mẫn nên mới được chọn, nếu như anh đi làm loạn, vậy thì sẽ nhất định sẽ không có quả ngon để ăn."
"Tháng này anh có thể nhận được không ít thứ, tháng sau thì sẽ chính thức trả tiền lương. Em cũng không muốn anh làm loạn mà để mất một công việc tốt như vậy, nếu không thì mấy mẹ con em sẽ sống như thế nào đây?" Càng nói càng tủi thân.
Anh hai Phương bất lực nói: "Anh nói sẽ nghe lời em ấy đi làm loạn lúc nào chứ? Em đừng giáng một gậy chết tươi có được không?"
"Giống như là em nói đó, anh có bao nhiêu cân lượng thì bản thân anh tự biết được, anh được cho là làm trưởng khu gì đó ở đâu chứ, em gái quá nể mặt anh rồi." Lời này có một chút ý châm chọc.
“Đối với Tống Sở, anh còn biết ơn không hết. Làm sao có thể làm ra chuyện thâm độc như vậy sau lưng người ta chứ?” Chỉ có vào khu nuôi dưỡng, mới càng có thể cảm nhận được phúc lợi tốt biết bao nhiêu, có triển vọng nhiều hơn là làm ruộng nhiều.
Anh ta không thông minh lắm, nhưng cũng không phải là kẻ ngốc.
Xoay người buông tay của Phương Ngọc Lan mà anh ta đang nắm lấy ra, lần đầu tiên anh ta nhìn em gái mình một cách lạnh nhạt như vậy: "Lời mà em nói hôm nay, anh coi như là không nghe thấy, lại càng không thể nào đi làm loại chuyện hại người này được."