Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão (Bản Dịch Full)

Chương 225 - Chương 225. Quả Nhiên Là Em Gái Cao Hơn Một Nước 1

Chương 225. Quả nhiên là em gái cao hơn một nước 1 Chương 225. Quả nhiên là em gái cao hơn một nước 1

Tống Sở cũng không ngờ tới rằng, Phương Nguyệt Lan lại muốn khiêu khích người ta làm loạn, cũng chạy đi tố cáo cô dùng tiền thuế của dân vào việc khác.

Chưa kể là mặc dù có chút ác độc, nhưng nếu như thực hiện chu đáo được thì đúng là hữu ích thật.

Dù sao thì khu nuôi dưỡng bây giờ là khu đoàn thể quốc doanh, việc tham ô dùng tiền thuế của dân vào việc khác mà bị tố cáo thì nhất định là sẽ có người đến điều tra.

Thật ra thì Phương Nguyệt Lan vẫn là có chút thông minh, chỉ tiếc là mưu kế không ngay thẳng, vô dụng ở trong việc chính sự.

Tống Sở cười, vẻ mặt đầy biết ơn nói với hai người: "Hôm nay thật là biết ơn hai chị dâu đã đến nói chuyện thân thiết như vậy với em."

"Dù sao thì em mở một xưởng ép dầu với khu nuôi dưỡng, cũng là muốn sẽ đưa thôn của chúng ta trở nên giàu mạnh, có thể để cho mọi người có cuộc sống tốt hơn trong tương lai. Các chị có thể hiểu được, em thực sự là rất vui mừng.”

Thực ra thì cô cũng có chút bất ngờ trước cách làm của hai chị dâu nhà họ Phương, nhưng điều đó cũng khiến cho cô cảm thấy rất thoải mái, chứng tỏ cô trả công cũng không phải là uổng phí.

Chị dâu hai Phương tán gẫu với cô: "Bọn chị biết, bây giờ ai có thể so được với sự cống hiến của em ở trong thôn, nếu như là không có em chạy lên chạy xuống đi xin, khu nuôi dưỡng cũng sẽ không thể được mở được, cái chức trưởng khu này cũng chỉ có em là có tư cách để làm nhất."

"Anh chồng nhà chị thường ngày đi làm về cũng sẽ khen khu nuôi dưỡng tốt biết bao nhiêu ở nhà, bọn chị cũng hy vọng là có thể tiếp tục mở thêm. Em chồng của chị đúng là quá không hiểu chuyện, bọn chị chỉ sợ là con bé sẽ làm chuyện bậy bạ."

Phương Nguyệt Lan thực sự không có cách nào có thể sánh với Tống Sở người ta, bỏ ra những ưu điểm khác, chỉ cần lòng dạ độ lượng với tầm nhìn thì cũng không kém đi một chút nào.

Tống Sở cười, gật đầu nói: “Như vậy cũng tốt. Có anh hai Phương bọn họ với những người nhà như các chị ủng hộ, công việc của em mới có thể làm tốt hơn được, lại còn có thêm động lực nữa."

"Yên tâm đi, khu nuôi dưỡng nhất định sẽ càng ngày càng tốt hơn, tiền lương và phúc lợi cũng sẽ càng ngày càng nhiều hơn."

"Em cũng không có dùng tiền thuế của dân để làm việc khác. Các khoản của khu nuôi dưỡng bọn em rất rõ ràng. Em là cây ngay không sợ chết đứng, sẽ theo cô ấy tới cùng."

"Cũng rất biết ơn hôm nay các chị đã nói thật lòng với em. Tấm lòng của hai chị dâu đây em sẽ ghi nhớ."

Sau đó cô nhìn chị dâu cả Phương cười nói: "Có phải anh cả Phương biết làm nghề mộc không ạ?"

Chị dâu cả Phương hơi sửng sốt một chút, sau đó cười đáp: "Trước đây có đi theo người ta học hỏi được một chút, nhưng lại còn kém xa chú Hữu Phúc."

"Nhưng mà nếu làm nghề mộc đơn giản một chút thì anh ấy vẫn có thể làm được. Sở Sở có phải là em đang muốn làm gì không? Cứ mở miệng nói với chị, chị quay trở về thì sẽ bảo anh ấy làm." Đây chính là chuyện tốt.

Tống Sở cười thâm ý nói: "Ngược lại thì cũng không phải là em muốn làm gì, nhưng mà sau này khu nuôi dưỡng sẽ tuyển một ít người có tay nghề cao."

“Chị bảo anh cả Phương dạo gần đây cứ luyện nhiều một chút, đến lúc đó tranh thủ một lượt chọn.” Cô đây cũng là tính bán một ân tình cho nhà họ Phương.

Hơn nữa, sau một thời gian ngắn nữa, quả thực là cũng sẽ chuẩn bị tuyển một ít người có tay nghề ở trong thôn để vào khu, phát triển mọi mặt.

Người của nhà họ Phương rất biết lý lẽ, cũng biết xác định khá rõ vị trí của mình, cô cảm thấy vẫn còn có thể dùng được.

Còn có thể làm thấm thiết hơn mối quan hệ với nhà cả và nhà hai của nhà họ Phương cũng tiện thể giúp cô để ý tới Phương Nguyệt Lan một chút.

"Ôi chao, còn có chuyện tốt như vậy sao, vậy để chị trở về sẽ bảo anh ấy ôn luyện."

Chị dâu cả Phương không ngờ đi tới đây một chuyến, vốn là vì để cho thấy lập trường mà lại còn có chuyện tốt như vậy.

Cô ấy lập tức nói cảm ơn: "Sở Sở, thật sự là chị phải cảm ơn em rất nhiều."

“Đến lúc đó còn phải phụ thuộc vào chính bản thân anh cả Phương nữa ạ.” Tống Sở nói.

Sau khi suy nghĩ một chút, cô bèn nói với hai người: "Hôm nay, coi như là các chị chưa từng đến đây, cũng không có nói bất cứ thứ gì, lúc trở về các chị cũng đừng có để cho Phương Nguyệt Lan biết."

“Không thành vấn đề, bọn chị sẽ giúp em để mắt tới con bé một chút, nhưng mà bản thân em cũng phải đề phòng con bé.” Hai chị dâu nhà họ Phương gật đầu nói.

Cũng không phải là các cô coi nhẹ người thân của mình, mà là vấn đề riêng của Phương Nguyệt Lan quá lớn, luôn muốn làm hại người khác, chuyện đó là không đúng.

Bình Luận (0)
Comment