Tống Sở cười nói: "Đây là do anh hai của tôi làm. Gần đây gia đình chúng tôi đang rèn luyện kỹ năng nướng của anh ấy."
Sau đó, cô còn gọi anh hai Tống đến, cố tình để anh ta lộ mặt mình trước mặt mấy người này.
Thịnh Thanh Dương giơ ngón tay cái ra: "Thật lợi hại, mùi vị này còn làm ngon hơn đầu bếp của tiệm cơm quốc doanh nữa."
Anh hai Tống nghe thấy lời khen ngợi của anh ta, trong mắt cũng đầy vẻ phấn khích: "Ngài khen lầm rồi, tôi vẫn còn có rất nhiều thứ phải học nữa."
Tống Sở khẽ cười nói: "Anh có thể không khen, nếu không anh ấy sẽ tự cao tự đại."
Thịnh Thanh Dương cười nói: "Quả thật là làm tốt lắm, kiêu ngạo một chút cũng không có việc gì."
“E hèm, chủ yếu là do em gái tôi đào tạo tốt.” Anh hai Tống ho khan một tiếng.
Thịnh Thanh Dương bật cười: "Tài nấu nướng của anh tốt như vậy còn có liên quan tới trưởng khu Tống sao?"
Anh hai Tống suy nghĩ thầm trong bụng, đương nhiên là có liên quan, nếu như không phải em gái anh ta một lời không hợp thì đánh, ép anh ta đi học hỏi từ thầy thì tài năng nấu nướng của anh ta cũng sẽ không thể tốt như vậy.
"Em gái tôi tìm thầy cho tôi, lại để cho tôi bập bùng ánh lửa với những nguyên liệu nấu ăn ở nhà. Nên lúc này mới luyện ra được." Nhưng mà, xưa nay ham muốn mưu sinh của anh ta cũng rất cao, dĩ nhiên là không thể nói thật.
Thịnh Thanh Dương cười khẽ: "Vậy thì trưởng khu Tống còn thật là lợi hại nha."
Anh ta phát hiện Tống Sở không những rất nổi tiếng trong thôn, người nhà họ Tống dường như cũng rất ủng hộ lời nói của cô, có thể làm được chút chuyện này cũng không dễ dàng chút nào.
“Sau này tôi cũng phải còn học hỏi rất nhiều điều từ trưởng khu Tống.” Anh ta nhìn Tống Sở, nói.
Tống Sở cười cười, nói: "Huyện phó Thịnh cứ nói đùa. Tôi cũng phải học tập từ mọi người nhiều giống như vậy."
Vừa ăn, mọi người vừa bắt đầu trò chuyện rôm rả.
Bên này Cố Việt đi theo, anh và Thịnh Thanh Dương quen biết nhau ở thủ đô, cũng coi như là có thể nói chuyện cùng nhau.
Ăn gần xong, Thịnh Thanh Dương bảo là muốn đi dạo một chút, chỉ gọi một mình Cố Việt cùng anh ta đi dạo gần đó.
“A Việt, cậu có muốn đi đến huyện thành làm việc không?” Anh ta và Hoắc Khải là bạn tốt, anh ta cũng muốn chiếu cố em họ của đối phương.
Cố Việt lắc đầu một cái: "Không, tôi rất hài lòng với cuộc sống hiện tại."
Thịnh Thanh Dương cũng không muốn ép buộc: "Được rồi, vậy nếu như cậu muốn đi huyện thành thì cứ nói với tôi hoặc là Hoắc Khải."
“Được”. Thật ra thì bản thân Cố Việt phải đi làm ở huyện thành hoặc là tỉnh thành, dựa vào kỹ thuật là có thể vào được xưởng cơ giới.
Thịnh Thanh Dương suy nghĩ một chút, hỏi: "A Việt, cậu là cố vấn kỹ thuật của khu nuôi dưỡng, quan hệ của cậu với Tống Sở là thế nào?"
Cố Việt nhíu nhíu mày: "Tạm được thôi, sao vậy?"
Không biết có phải là người này lại nảy sinh mắc bệnh phong lưu, nhìn trúng Tống Sở rồi không?
Mặc dù ở thủ đô bọn họ không chơi chung, nhưng cũng coi là ở chung một phạm vi, lần này Thịnh Thanh Dương bị phụ nữ làm hại hạ phóng xuống đúng là vô tội, nhưng trước kia cũng dụ dỗ không ít các cô gái.
Theo những gì anh biết, Thinh Thanh Dương đã có một khoảng thời gian vui vẻ với hai cô gái.
Nếu như người này để mắt tới Tống Sở , anh nhất định không thể ngồi yên nhìn.
Thịnh Thanh Dương cười nói: "Cậu nói xem nếu tôi đào Tống Sở đến làm việc trong huyện thì thế nào? Tôi cảm thấy cô ấy đúng là một nhân tài, giống như là thứ mà lúc trước cô ấy nói ra, tôi cảm thấy nếu như cô ấy đi thực hiện, chắc chắn có thể làm khá tốt."
Cố Việt không ngờ tên này quả thật lại để mắt tới Tống Sở, nhưng mà đó lại là một loại để ý khác, anh hơi thở phào nhẹ nhõm.
“Tại sao anh lại không tự mình đi hỏi cô ấy thử?” Cố Việt nói.
Thịnh Thanh Dương trả lời: "Tôi thấy cô ấy khá có cá tính, sợ rằng cô ấy sẽ thẳng thừng từ chối tôi."
"Tôi thực sự là rất coi trọng cô ấy, vì vậy tôi muốn nhờ cậu giúp làm một chút việc với cô ấy trước, sau đó thì tôi lại chính thức mời cô ấy."
"Tôi chuẩn bị thành lập một tổ chức kinh tế của huyện, đặc biệt nhằm vào mục đích phát triển kinh tế của huyện. Muốn thu nạp những nhân tài giống như là Tống Sở vậy."
Cố Việt suy nghĩ một chút: "Được rồi, hai ngày này tôi sẽ tìm cô ấy nói chuyện một chút."
"Nếu như bản thân cô ấy muốn đi, vậy thì anh lại mời cô ấy thêm một lần nữa. Nếu như cô ấy không muốn, thì anh đừng ép cô ấy." Anh lại bổ sung thêm một câu.
Thịnh Khánh Dương cười khoác khoác vai Cố Việt "Không thành vấn đề, tôi biết là dưa hái xanh thì sẽ không ngọt."
“A Việt, cậu phải giúp tôi nói nhiều một chút, tôi thực sự rất coi trọng Tống Sở.” Anh ta nhấn mạnh.
Cố Việt miễn cường gật đầu một cái: "Tôi biết rồi."