Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão (Bản Dịch Full)

Chương 253 - Chương 253. Được Đằng Chân, Lân Đằng Đầu 1

Chương 253. Được đằng chân, lân đằng đầu 1 Chương 253. Được đằng chân, lân đằng đầu 1

Dạo gần đây anh cả Tống và anh tư Tống thấy em dâu hai/chị dâu hai dịu dàng, dưới sự dẫn dắt của em gái lại có thể biến thành dũng mãnh như vậy, không nhịn được mà nuốt nước miếng một cái.

Thật ra thì bọn họ cũng không đồng tình đứng về phía anh hai Tống.

Đặc biệt là anh cả Tống người hiện giờ xem con trai và con gái là trụ cột của mình: “Lần này chú hai quả thật làm không đúng, con gái là để yêu thương, cũng không phải là dùng để giáo huấn, chú thật là quá vô lý rồi.

Anh tứ Tống thêm mắm thêm muối: “Đúng đúng, anh hai đúng là thiếu chỉnh đốn.”

“…” Anh hai Tống muốn điên rồi, anh ta lại có thể trở thành kẻ thù chung của cả nhà?

“Đàn ông tốt không chắp phụ nữ, bố mày không so đo với cái cô nàng này.” Có mẹ và em gái ngồi đó, anh hai Tống không dám đánh trả cô ấy đâu, chỉ có thể vội vàng kéo cửa ra chạy trốn.

Chị dâu hai Tống không đuổi theo ra bên ngoài, lúc này các nhà cũng mới vừa ăn cơm tối xong ra ngoài đi bộ, bị người ta thấy được lại đồn đại không hay.

Tuy nhiên, cô ấy dũng cảm bước ra bước đầu tiên, cảm thấy trong lòng rất phấn khích, hóa ra con trai thứ hai của nhà họ Tống cũng chỉ có thế này thôi chứ đâu có đáng sợ như vậy.

Tống Sở giơ tay lên kêu to: “Chị dâu hai uy vũ, đánh rất đẹp!”

Trẻ con dễ dạy, không uổng công gần đây cô ấy xúi gục tẩy não.

“Mẹ uy vũ!” Tống Tam Nữu thoáng cái nhào vào trong ngực mẹ của cô bé.

Từ sau khi cô của cô bé thay đổi tốt hơn, ba của cô bé không thể động tới một đầu ngón tay của cô nữa, bây giờ cuối cùng mẹ cũng vùng lên lợi hại.

Vành mắt chị dâu hai Tống nóng lên: “Chị, chị sau này không sợ anh ta nữa.”

Sau đó thận trọng nhìn nhìn mẹ chồng Đường Phụng nói: “Con, con cũng không đánh anh ta.”

Cô ấy mới vừa rồi cũng là do kích động, lại đánh chồng mình ngay trước mặt mẹ chồng.

Đường Phụng không thèm để ý xua xua tay, bảo: “Không sao đâu, con muốn đánh thì đánh, cái đồ ngu xuẩn kia đúng là thiếu chỉnh đốn.”

Bà từ xưa đến nay đều chê người con trai ngu xuẩn vừa lười vừa nhát gan, vốn dĩ chính là anh ta làm không đúng, bà ấy chắc chắn sẽ không bao che, ngược lại còn cảm thấy con dâu có khí khái này ngày hôm nay so với trước kia còn vừa ý hơn.

“Phụ nữ nên phải như vậy, không thể để cho đàn ông cưỡi trên đầu.” Bà bổ sung một câu.

Mặt Tống Hữu Phúc đen đen, ho khan mấy tiếng.

Đây là dạy đùa giỡn gì vậy.

Đường Phụng nghe thấy ông ho khan, quay đầu trợn mắt nhìn ông: “Ho khan cái gì mà ho khan, tôi nói có gì sai sao?”

Tống Hữu Phúc kinh sợ giây lát: “Giọng tôi có chút không thoải mái.”

“Tôi đi ra ngoài một chút.” Ông lập tức đứng dậy, chắp tay sau lưng chạy ra ngoài.

Lúc này Đường Phụng mới đắc ý ném cho chị dâu hai Tống một ánh mắt, xem đi phải chỉnh đốn đàn ông như vậy.

Sau đó, đón lấy ánh mắt sùng bái của chị dâu hai Tống, làm cho bà nhìn cô ấy càng thuận mắt hơn.

Người một nhà ngồi nói chuyện một lát, mấy người Đường Phụng lập tức ra ngoài đi bộ.

Tống Sở chuẩn bị tìm một ít sách thiết kế ở trong không gian, đem tới một ít bản vẽ thiết kế phù hợp với niên đại này xuống, để cho mẹ cô nhìn tham khảo một chút.

Mẹ cô tốt nghiệp tiểu học, biết đọc biết viết nhìn bức vẽ thì không thành vấn đề, vì vậy đứng dậy đi đến phòng làm việc.

Đi tới cửa phòng làm việc thì thấy cửa mở, cô đi thẳng vào trong, chỉ thấy Cố Việt đang vẽ bản thiết kế.

Nghe thấy có người đi vào, Cố Việt ngẩng đầu: “Sao cô lại đến đây?”

“Tôi đến tìm một ít giấy bút vẽ, anh đang vẽ bản thiết kế của máy ép chân không à?” Tống Sở đi qua nhìn một chút.

Cố Việt gật đầu đáp: “Mới vừa rồi có linh cảm lập tức đến chuẩn bị vẽ nó ra một lần, sau đó gửi đến xưởng cơ giới của tỉnh qua bưu điện, để cho bọn họ nhìn thử xem có thể làm ra được hay không.”

“Vừa dịp hỏi một chút, máy ép dầu làm xong chưa.”

Tống Sở phát hiện cấu trúc bản vẽ của Cố Việt vẽ rất tốt: “Tốc độ này của học thần Cố anh thật là tuyệt.”

“Đúng lúc tôi cũng không quá muốn bán vịt sống và ngỗng sống, nếu làm ra máy ép túi đựng chân không, là có thể trực tiếp làm thành các món ăn nấu chín với các hương vị khác nhau rồi đem bán.”

Mục đích cô nuôi vịt và ngỗng cũng không phải là vì thịt, mà là vì lông vịt và lông ngỗng.

Bình Luận (0)
Comment