Từng người một họ phấn khích hét lên: "Xin chào đồng chí Hoắc."
"Ôi chao, thật đúng là có thể nói chuyện xa như vậy, chỉ bằng một sợi dây, thật là thần kỳ."
Các người dân trong không thể hiểu được khoa học kỹ thuật như vậy, nhưng mà điều đó không làm ảnh hưởng đến sự phấn khích của họ.
Cố Việt tùy tiện nói một câu với Hoắc Khải rồi lập tức cúp máy.
Sau đó Tống Sở lại dẫn nhân viên lắp đặt đến lắp đặt trong nhà.
Các người dân trong thôn lại tham gia náo nhiệt đi theo Tống Sở đến nhà.
Tống Sở cũng đã nói trước với mọi người rằng chiếc điện thoại này gắn ở nhà cô thuộc về kiểu tự trả tiền, khu nuôi dưỡng là do nhà nước trả.
Người của ủy ban thôn thấy vậy cũng không nhịn được mà muốn lắp một cái, nhưng nghe nói là cần phải có mấy ngàn đồng, cũng không nhịn được mà tặc lưỡi, không cam lòng lắp.
Tống Sở cũng dặn dò bọn họ, sau này cần phải dùng điện thoại thì cứ đi đến khu nuôi dưỡng, bọn họ cũng yên lòng.
Đồng thời cũng không nhịn được mà cảm thán, mấy ngàn đồng này cũng có thể xây một cái nhà gạch ngói, nhà ông Tống cũng quá chịu chi.
Chính xác mà nói thì thật ra là Tống Sở quá chịu chi, người nhà ông Tống, bao gồm cả Đường Phụng, kể từ sau khi biết cái điện thoại này cần có mấy ngàn đồng mới có thể lắp được, mỗi một người cũng đều cảm thấy tiếc rẻ như cắt phải một miếng thịt vậy.
Sau đó Tống Sở nói ra chuyện đào được linh chi và một ít dược liệu bán được mấy ngàn đồng, lại thêm đủ loại lấp lửng một hồi thì lúc này mọi người mới miễn cưỡng bằng lòng.
Bây giờ nhìn thấy đủ loại hâm mộ khen ngợi của mọi người, tuy rằng da thịt của đám người Đường Phụng vẫn còn đang đau dữ dội, nhưng cũng lại cảm thấy vô cùng tự hào, rất có mặt mũi.
"Sở Sở nhà các người thật là quá có bản lĩnh."
“Nhà của các người cũng chịu chi quá đấy chứ, một ngôi nhà gạch ngói cứ như vậy mà tan biến.” Người dân thôn cũng nghe nói lắp cái điện thoại này phải tốn bao nhiêu tiền.
Khu nuôi dưỡng lắp, bọn họ cảm thấy còn có thể chấp nhận được, nhưng nhà ông Tống lắp, bọn họ cảm thấy thực sự là quá lụn bại.
Trái tim của Đường Phụng rỉ máu, nhưng trên mặt bà vẫn cười nói: "Còn không phải là Sở Sở của nhà tôi sao, không chỉ chỉ ở huyện thành, tôi biết có nhiều trưởng xưởng, chủ nhiệm, còn biết bạn ở tỉnh thành, ở nhà cũng lắp điện thoại giống vậy nữa, người ta có chuyện tìm con bé thì cũng thuận lợi hơn.”
"Đến lúc đó nếu như có chuyện tốt, còn không phải là trong thôn và các người sẽ càng có thể thuận lợi hơn sao. Sở Sở nhà chúng tôi giác ngộ cao, tôi cũng không thể kéo chân sau của con bé lại đúng không."
Bọn họ cũng không nói gì về chuyện bán linh chi và dược liệu, dù sao chuyện này cũng là đầu cơ trục lợi, nếu như truyền ra rồi bị người ta tố cáo thì sẽ không hay.
Cho nên nhất trí thống nhất cách nhìn nhận vấn đề đều là Đường Phụng lấy ra hết tất cả tiền tích góp ở trong nhà ra.
Nghe bà vừa nói như vậy, những người hâm mộ trong thôn cũng đồng tình, nói: “Chính là Sở Sở giác ngộ cao, thôn của chúng ta không ai có thể sánh được.”
Sao lại có thể có bản lĩnh như vậy chứ, còn quen biết những nhân vật lợi hại ở trong tỉnh thành.
Trước đó bọn họ đã nghe thầy thợ lắp điện thoại nói, lần này sỡ dĩ bọn họ sẽ dựng đường dây điện thoại về thôn đều là vì Tống Sở biết chào hỏi người ở bưu cục huyện thành.
Trước đây mọi người cũng đều biết cô có quen biết các trước đây nàng quen biết với các người lãnh đạo của các xưởng lớn ở trong huyện thành, nhưng bọn họ không ngờ rằng cô mới đi lên tỉnh thành một chuyến là đã quen biết các nhân vật lớn.
Cho nên nói Sở Sở đi lên tỉnh thành tiêu phí bao nhiêu cũng được, ai bảo cô lại có bản lĩnh như vậy.
Nhà Tống Sở lắp điện thoại xong, Đường Phụng lập tức dẫn các người dân trong thôn rời đi.
Tống Sở thì gọi điện cho Tần Thu Lan, gần đây hai người bọn họ đã qua hai lần thư từ, đối phương nhấn mạnh lắp xong điện thoại thì nhất định phải gọi nói cho dãy số trước.
Hôm nay lại đúng lúc là thời gian nghỉ ngơi của Tần Thu Lan, đường dây điện thoại nhanh chóng được kết nối.
"Xin chào, xin hỏi tìm ai vậy?"
Tống Sở thoáng cái đã nghe thấy được giọng nói của cô ta, khẽ cười nói: "Cô nàng, điện thoại của nhà chị đã được lắp xong rồi."
Tần Thu Lan cũng nghe được giọng nói của Tống Sở, kích động hô lên: "Sở Sở là chị đấy à!"
“Đúng vậy, là chị.” Tống Sở cười nói: “Dù sao có thể lắp điện thoại nhanh như vậy đều là nhờ có sự giúp đỡ của em chờ lần sau lúc chị đến tỉnh thành sẽ mời em ăn cơm.”
Tần Thu Lan cười nói: "Được rồi, vậy lúc nào thì chị mới tới tỉnh thành? Em nhớ chị."