Anh cả Tống cao một mét tám, vì luôn làm việc nhà nông, nên dáng người cũng tương đối cao lớn, rắn chắc.
Tuy hơi đen, nhưng gien nhà họ Tống tốt, nên đưa tới đời sau tuyệt đối cũng là một người dễ nhìn, có thể làm người mẫu cũng được.
Dựa theo vóc người của anh để làm, thì lúc cầm lên cho thị trấn dù hơi rộng cũng không sao cả, nếu không mà gặp phải người hơi cao hơi mập, rồi mặc không được thì đúng là toi công.
Anh cả Tống không nghĩ đến út lại chỉ tên mình, mặt đầy vẻ cao hứng, "Vẫn là Út Bảo tinh mắt nhất."
Anh hai Tống, anh tư Tống kiểu: ". . ." Họ tuyệt đối không thừa nhận chuyện này
Chuyện lớn trong nhà đều do Đường Phụng gõ nhịp, ai bảo Tống Sở là con gái bảo bối của bà, nên chuyện này cứ thông qua như vậy.
"Được, mẹ dựa theo size của thằng cả để làm." Đường Phụng đi đến dùng thước dây đo tổng thể cho anh cả Tống.
Anh cả Tống cảm động không thôi, ra vẻ như đã rất nhiều năm qua anh chưa từng được làm quần áo mới cho, "Cám ơn mẹ ạ."
Đường Phụng không biết nói gì hơn với đứa con có hơi ngớ ngẩn này, trợn mắt, "Cám ơn cái gì, quần áo này là Út Bảo muốn làm để cầm đến hãng may quần áo, cũng chẳng phải để cho con đâu."
Anh cả Tống: ". . ." Cảm động uổng công.
Anh hai Tống với anh tư Tống nghe thế cũng không biết nói gì hơn, quần áo đầy tình thương này cũng không làm cho họ mặc, uổng công họ tranh một lúc.
Nhìn anh cả cô thể hiện ra cảm xúc không thích, Tống Sở khẽ cười lên tiếng: "Biểu hiện của anh cả gần đây không tồi, sau khi cầm áo lông đến hãng may quần áo nói chuyện xong thì, nếu có thể mang về, sẽ mang cho anh mặc."
Anh cả Tống cảm thấy trên đời này chỉ có em gái là tốt nhất: "Như vậy có được không? Anh thấy không mặc cũng không sao đâu, em cầm đi làm việc vẫn quan trọng hơn mà."
Đường Phụng có hơi chê: "Út Bảo, quần áo tốt như vậy, đưa cho mấy người thằng cả mặc có phải rất lãng phí không hả?"
Đưa đi cho heo ăn, mặc quần áo này cũng chỉ lãng phí.
Đương nhiên là đưa cho thằng hai và thằng tư cũng lãng phí.
Tống Hữu Phúc bên cạnh bổ sung, "Không sai, cho bọn nó mặc thì đúng là quá tệ, toàn đạp đồ tốt."
Ông đây cũng không có, sao cho mấy đứa thằng cả mặc được, lầm bầm nói!
". . ." Ba anh em nhà họ Tống cảm thấy đau lòng, họ chắc chắn là được nhặt rồi.
Sao Tống Sở không nhìn ra tâm tư của bà với ông được chứ, cô cười: "Không sao, quần áo này mặc vào mùa đông cũng ấm, đến lúc đó nhà ta mỗi người một bộ."
Đột nhiên nghĩ đến việc gì đó, cô ý vị thâm trường nhìn anh hai Tống bổ sung thêm một câu, "Đương nhiên, cũng phải xem lại biểu hiện đã, nếu một số người còn lấy thời gian dùng thủ đoạn mà không làm chuyện chính, vậy thì sẽ không có phần của anh ta rồi."
Đối với việc đó, Tống Hữu Phúc đặc biệt ủng hộ, liếc mắt nhìn anh hai Tống, "Đúng đúng, ai không làm tốt chuyện chính, cản trở chúng ta, thì cái gì cũng chẳng có phần cho anh ta."
Hiện tại anh ta toàn phải đi ra ngoài làm ăn, rất giỏi, nên tuyệt đối không phải anh ta.
Nếu ai cản trở trong nhà, không chỉ ném mặt mũi của Út Bảo, mà còn khiến anh ta mất thể diện nữa.
Đường Phụng nói thầm với anh hai Tống: "Không chỉ mất phần của người đó, mà nếu làm ảnh hưởng đến Út bảo, đánh thẳng tay."
Anh cả Tống chịu khó từ trước đến này, nên cơ bản là không tồn tại tình huống như vậy, nhìn anh hai Tống, "Anh ủng hộ."
Hiện tại anh tư Tống không phải không có lý tưởng, chạy công việc bên ngoài, nên quét mắt nhìn anh hai Tống, "Anh đồng ý."
Chị dâu hai Tống và Tam Nữu cũng liếc nhìn anh hai Tống, "Bọn chị cũng đồng ý."
Anh hai Tống trợn to hai mắt: ". . ."
Đám người này nhìn anh ta để làm gì? Đây hoàn toàn là chĩa mũi nhọn vào rồi, anh ta trêu ai ghẹo ai, mà thực sự lại chẳng thể sống thật tốt qua ngày chứ.
"Anh đi theo thầy để học nấu ăn đấy." Mặt anh ta đầy vẻ ủy khuấy, cảm thấy bây giờ trong nhà anh ta chẳng có địa vị gì cả.
Tống Sở cũng chỉ mỉa mai vì anh ta mà thôi, "Thực hành gà om, vịt om, gà kho nước tương, vịt kho nước tương, gà muối, vị muối với đậu rán mà gần đây anh học được bên chỗ ông Triệu đi."